Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học

Chương 6:

Nàng xoa đầu Cố Vân Hoài, cười nói: "Nhà mình hiện tại không có sẵn tiền. Đợi ta kiếm được tiền, nộp thuế xong thì sẽ mua cho con mỗi loại giày bông, giày vải hai đôi."

"Nếu trả hết nợ, còn dư lại thì sẽ mua thêm cho con hai bộ quần áo để thay đổi. Còn bây giờ chỉ có thể vá lại đôi giày cho con, trước tiên cứ mang tạm vậy, được không?"

Cố Vân Hoài ngửa đầu ra sau, đôi mắt phượng xinh đẹp mở to tròn xoe, như một con mèo bị giật mình.

Trương Tử Nhược không nhịn được cười, véo véo khuôn mặt bầu bĩnh của hắn, "Sao không nói gì?"

Cố Vân Hoài đột nhiên hất tay nàng ra, vội vàng lùi về sau hai bước.

Thấy Trương Tử Nhược vẻ mặt kinh ngạc, hắn cụp mắt che giấu sự kinh sợ, lảng tránh nói: "Ta tưởng mình sẽ bị phạt..."

"Phạt? Nói dối đương nhiên phải phạt!" Trương Tử Nhược tiếp lời.

Cố Vân Hoài ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen như nho đen trong bóng tối càng thêm sâu thẳm.

Trương Tử Nhược mỉm cười: "Đi lấy giỏ kim chỉ, phạt con cùng ta vá giày."

Cố Vân Hoài: "..."

Im lặng đi lấy giỏ kim chỉ.

Trương Tử Nhược đã trút bỏ được nỗi lo trong lòng, không còn lo lắng về thuốc nữa, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch, sau đó khổ sở chạy vào bếp, cố nhịn cái đắng chát trong miệng để uống hai ngụm nước lạnh, lại rửa bát xong, trở về phòng khách.

Cố Vân Hoài ngoan ngoãn ngồi trên ghế gỗ, hai chân nhỏ không chạm đất nhưng ngồi rất ngay ngắn.

Nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn lại, dưới ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc khiến cho căn phòng tối tăm bỗng chốc sáng bừng.

Trương Tử Nhược bước nhanh hai bước tới, trên bàn đã đặt giỏ kim chỉ ngay ngắn

Chỉ trong chốc lát mà tiểu phản diện này đã dùng nước tuyết lau sạch đế giày và mép giày, đặt giày ngay ngắn dưới ghế đẩu. trên chân thì đang mang đôi giày cỏ đơn sơ.

Trương Tử Nhược từ trong rương lấy ra hai chiếc áo bông đưa cho hắn.

"Cởi giày ra, lấy một cái quấn vào chân. Cái còn lại, con mặc vào bên ngoài, đừng để bị lạnh."

"Không cần, ta không lạnh."

Cố Vân Hoài cứng rắn từ chối, không chỉ không mặc mà còn dời ra xa một chút.

Trương Tử Nhược khuyên đi khuyên lại, hắn vẫn khăng khăng mình không lạnh.

Thấy hắn ngồi thẳng người, quả thật không giống như người lạnh co ro, Trương Tử Nhược cũng không khuyên nữa, tranh thủ thời gian hướng dẫn hắn vá giày.

Nàng lấy vải vụn và bông từ quần áo cũ, dạy Cố Vân Hoài xâu kim.

Cố Vân Hoài cầm cây kim, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Cây kim mảnh khảnh in hằn lên ngón cái và ngón trỏ của hắn một vết sâu, sau đó dần dần cong xuống.

"Sao không khâu?" Trương Tử Nhược đột nhiên hỏi.

Cố Vân Hoài thu hồi ánh mắt đang nhìn nàng, xâu kim chỉ, bắt chước dáng vẻ của Trương Tử Nhược, thắt hai nút, dùng sức, vụng về đâm vào vải.