Chap 1
"Tiểu Vọng em nhớ anh không." Cậu và người thanh niên ngồi cùng nhau trên chiếc ghế dài, người thanh niên đó nhìn cậu đầy âu yếm, hai người tựa vào vai nhau cùng ngắm mặt trời mọc.
Bổng nhiên người thanh niên đó nhìn cậu nói.
"Em phải đợi anh nha, anh nhất định tìm em rời chúng ta sẽ sống với nhau mãi mãi." Người thanh niên cuối đầu hôn cậu ........
"Tiểu Vọng thức dậy không đi học nữa sau, ngủ say như chết vậy con." Mờ màng tỉnh dậy ngơ ngác ngồi trên giường toàn thân cậu đau nhất tim đau đạp như đánh trống, dù trong phòng cậu có máy lạnh nhưng mồ hôi cậu đổ liên tục, toàn thân cậu run lẩy bẩy nhìn cậu như vậy mẹ cậu lo lắng hỏi.
"Con trai con có sao không, không khỏe thì mẹ đưa con đi bệnh viện nha." Mẹ cậu lo lắng nhìn cậu, bà sờ trán cậu thấy cậu không sốt mà thở phào nhẹ nhỏm, cậu nhìn mẹ gượng cười nói.
"Con không sao đâu mẹ lúc nãy con gặp ác mộng nên con hơi sợ một chút nữa sẽ không sao giờ con đi chuẩn bị đi học mẹ xuống dưới đi." Mẹ thấy sắc mặt cậu ổn hơn rồi nên yên tâm ra ngoài, cậu thở hỗn hển toàn thân cậu vẫn còn run bắt đầu từ tháng trước cậu liên tục mơ về người thanh niên đó lúc đầu mọi truyện rất bình thường nhưng vài ngày gần đây mọi chuyện bắt đầu khác đi.
Lúc đầu cậu và người thanh niên đó nói chuyện với nhau rất vui vẻ người thanh niên đó còn dẫn cậu đi chơi nhưng mà mọi chuyện bắt đầu kỳ lạ khi đột nhiên người thanh niên đó nói yêu cậu muốn lấy cậu làm vợ.
Trong giấc mơ câu không thể từ chối người thanh niên đó được, trong giấc mơ cậu thấy mình rất ngoan ngoãn đầu ý lời yêu với người thanh niên đó ngượng ngùng chủ động hôn ngưới ta còn đồng ý ở cùng nhau suốt đời suốt kiếp.
Mọi lời nói của cậu trong mơ như bị điều kiển, cậu chỉ muốn la lớn là cậu không yêu người thanh niên đó cậu thích phụ nữ không thích đàn ông, nhưng lời cậu muốn nói không thể thốt ra được cậu không thể đều khiển bản thân mình trong giấc mơ.
"Con à con xong chưa sắp trễ học rồi."
"Dạ mẹ con xuồng liền." Cậu không dám suy nghĩ tới chuyện đó nữa nhanh chóng chuẩn bị rồi đi xuống lầu.
"Mẹ con đi học." Mẹ cậu đang ở trong bếp thấy cậu đi xuống thì mỉm cười.
"Con trai ngoan, ăn sáng đi rồi đi học bác tài xế đợi con ở dưới nhà đấy."
"Hôm nay con muốn đi bộ trường học cũng gần khi nào ra về mẹ hãy kêu bác tài xế tới đón con."
"Được rồi, nếu thấy không khỏe thì nói nha con đừng cố gắng quá học hành cũng phải từ từ đừng quan tâm những gì ba con nói." Mẹ cậu nhìn thấy sắc mặt mệt mõi của cậu nghĩ học học nhiều quá nên bị bệnh cậu biết mẹ cậu còn phải lo rất nhiều thứ nên cậu không dám nói với mẹ cậu sợ bà lo lắng thêm.
"Dạ mẹ con đi học nha mẹ đừng lo." Tạm biệt mẹ cậu vừa đi vừa ngậm bán bao thời tiết hôm nay trong lành nắng buổi sáng nhè nhẹ hắc vào mặt cậu, cậu cảm thấy trong người khỏe hơn nhiều cảm giấc uể oải lúc sáng giảm bớt rất nhiều.