Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 39

Chính điện.

Trong chính điện, Hoàng hậu ngồi uy nghi giữa trung tâm, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được vẻ uy quyền. Thấy vậy, Liễu Hòa không dám có chút lơ là, vội quỳ xuống hành lễ:

“Nô tài Tiểu Liễu Tử, tham kiến Hoàng hậu.”

Nhìn nàng rụt rè, Hoàng hậu và A Bội khẽ trao nhau ánh mắt hiểu ý.

“Tiểu Liễu vừa đến, nhất thời chưa quen. Cứ từ từ, lâu dần sẽ ổn thôi.”

Hoàng hậu mỉm cười, ánh mắt tràn đầy bao dung. Nhìn thiếu niên trước mặt, bà bất giác liên tưởng đến con gái mình, Trường Hi, hai người đều trạc tuổi nhau, khoảng mười ba mười bốn.

“Đứng dậy đi, hài tử ngoan, không cần quỳ nữa.”

“Đa tạ Hoàng hậu.”

Liễu Hòa ngoan ngoãn đứng lên, để Hoàng hậu thoải mái quan sát. Lén liếc nhìn bà, nàng nhận ra hôm nay Hoàng hậu chỉ mặc trang phục màu trắng đơn giản, càng làm tôn lên nét dịu dàng như nước.

“Tắm rửa sạch sẽ, trông càng thêm tuấn tú.”

Hoàng hậu nhận xét, nụ cười dịu dàng như gió xuân.

A Bội bật cười tiếp lời: “Không sai! Nếu Tiểu Liễu là nữ nhi, e rằng nam nhân trong thiên hạ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!”

Bầu không khí thân thiện khiến Liễu Hòa thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng nàng, sự căng thẳng từ khi vào cung dường như đã được xua tan.

“Tiểu Liễu mới đến, công việc ở Dương Hoa Các chắc còn lạ lẫm...”

Hoàng hậu từ tốn dặn dò: “A Bội, ngươi giúp đỡ hắn nhiều hơn.”

“Hoàng hậu yên tâm, A Bội nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Liễu như đệ đệ ruột.”

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Liễu Hòa, khiến nàng tin rằng quyết định đến đây là đúng đắn.

Sau vài câu chuyện phiếm, Hoàng hậu chợt hỏi: “Canh an thần của Thái tử đã chuẩn bị xong chưa?”

“Hoàng hậu yên tâm, canh đang được hâm nóng. Lát nữa Thái tử tới là có thể dùng ngay.”

Nghe vậy, A Bội kéo tay Liễu Hòa, dịu giọng nói:

“Tiểu Liễu, ở lại đây quan sát một chút. Sau này làm quen việc cũng dễ hơn.”

Câu nói tuy nhẹ nhàng, nhưng tim Liễu Hòa như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Lỡ Thái tử thấy mình xuất hiện trong cung hoàng hậu, không biết sẽ nghĩ gì?

Không được! Mình phải tìm cách rời đi ngay.

Nàng cố nặn ra một cái cớ, khẽ nói:

“A Bội cô cô, ta…”

“Thái tử điện hạ giá lâm!”

Câu nói còn chưa tròn chữ đã bị cắt ngang.

Hỏng rồi…

Không kịp đi nữa.

Khi Trường Tư Kỳ bước vào, Liễu Hòa nhanh chóng nép vào góc khuất.

“Hoàng hậu vừa nhắc đến canh an thần, không ngờ điện hạ đã đến.”

A Bội vừa cười vừa nhận lấy áo choàng của Thái tử, đặt lên giá.

Thái tử bước đi, dáng người cao ráo, phong thái thư thái mà không kém phần uy nghi, trông như cây trúc xanh giữa trời tuyết.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu. Đa tạ mẫu hậu luôn quan tâm.”

Khi Thái tử vừa nói xong, cung nữ Oanh Nhi bước vào, trên tay bưng khay canh an thần. Thoáng thấy Liễu Hòa đang co mình ở góc, nàng suy nghĩ một chút, rồi mang khay đến đưa cho nàng.

“Tiểu Liễu, mau mang canh đặt lên bàn đi. Chỉ vậy thôi, đừng lo.” Oanh Nhi nở nụ cười trấn an. “Thái tử rất hiền lành, đừng căng thẳng.”

Liễu Hòa khóc không ra nước mắt.

Nàng biết Oanh Nhi có ý tốt, muốn giúp nàng tạo ấn tượng trước mặt Thái tử, nhưng bản thân nàng lại chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.