Pháo Hôi Độc Ác Mỗi Ngày Đều Lật Xe

Quyển 1 - Chương 20

Nguyễn Yêu dùng chân đạp lên mu bàn chân của Sở Lăng Y, hành động vốn dĩ có ác ý, nhưng vì Nguyễn Yêu quá nhẹ nên thay vì gây đau, bàn chân mềm mại dẫm lên thậm chí còn có chút giống như đang khiêu gợi.

Ánh mắt của Sở Lăng Y ẩn sau lớp tóc dần trở nên sâu thẳm hơn.

Đôi mắt thanh thoát của Nguyễn Yêu khẽ híp lại như mắt mèo: "Nhà họ Nguyễn không đủ sức nuôi anh sao? Anh phải đến đây để làm những việc hạ thấp bản thân như vậy à?"

Thật xấu tính, thật tuyệt.

Cho diễn xuất của bản thân một like.

Sở Lăng Y nhìn chằm chằm vào thiếu niên kiêu ngạo trước mặt, ánh chiều tà đang lặn dần, rải một lớp ánh vàng nhạt lên đôi mày và mắt tinh xảo của cậu, khiến Nguyễn Yêu trông như một vị thần bước ra từ bức tranh treo tường.

Tứ chi thon gọn, dung mạo rực rỡ.

Sắc đẹp chói lòa ấy khiến Sở Lăng Y không dám đối diện trực tiếp với gương mặt cậu.

Nguyễn Yêu thấy gương mặt Sở Lăng Y như đang đỏ lên, không biết có phải do ánh hoàng hôn chiếu vào hay không, nhưng nhìn vẻ nhẫn nhịn của hắn, có lẽ là đang cố gắng kìm nén trước những lời xúc phạm của mình.

Đối phó với kiểu người cao ngạo như nhân vật chính này, Nguyễn Yêu quyết định dùng tiền để sỉ nhục nhân cách của hắn.

Dù gì thì với cái nhân vật hiện tại của Nguyễn Yêu – một kẻ ngoài giàu có ra chẳng có gì xuất sắc – việc giỏi nhất chính là quăng tiền.

Cậu khẽ cười khẩy, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ và vứt xuống đất.

"Trong này có năm triệu, nếu anh gọi tôi một tiếng "chủ nhân", tôi sẽ cho anh biết mật khẩu."

Gân xanh trên trán trắng trẻo của Sở Lăng Y bắt đầu nổi lên.

Không nhịn được nữa rồi chứ gì.

Nguyễn Yêu trong lòng đắc ý, khoanh tay lại, giọng điệu đầy kiêu ngạo: "Ai bảo anh là con chó của tôi chứ, muốn tiền thì chỉ cần nói, làm chủ nhân như tôi chẳng lẽ không cho?"

Thành tựu dùng tiền sỉ nhục nhân vật chính đã đạt được.

"Đinh! Cậu đã nhận được mười điểm thù ghét."

Yes!

Lúc Nguyễn Yêu vui vẻ, giọng nói cũng vô tình mang theo chút âm cuối lả lơi, cậu ta không biết che giấu cảm xúc của mình, khiến cái đuôi nhỏ sắp vểnh lên tận trời.

Sở Lăng Y giữ nguyên khuôn mặt không biểu cảm, môi mím chặt lại, dường như đang từ chối sự khuất phục trước Nguyễn Yêu.

Nguyễn Yêu ngẩng đầu quan sát nét mặt của Sở Lăng Y, cười ngạo nghễ: "Sao vậy, không dám à?"

Rõ ràng người đối diện cao hơn mình hẳn một cái đầu, Nguyễn Yêu vẫn không biết sống chết mà trêu chọc hắn: "Gọi một tiếng chủ nhân cũng không dám, tôi giữ anh lại có ích gì?"

Cậu còn định làm gì đó để trêu đùa thêm, nhưng không ngờ lại cảm thấy một dòng nhiệt nóng bỗng chảy rần rật khắp người.

Sắc mặt Nguyễn Yêu đột nhiên thay đổi.

Sở Lăng Y nhìn chằm chằm thiếu niên kiêu ngạo trước mặt, thấy gương mặt trắng nõn của cậu đột ngột ửng lên một màu hồng phấn đẹp mắt như cánh hoa đào. Sắc hồng ấy từ chiếc cổ dài như thiên nga lan xuống đến xương quai xanh tinh tế, đôi mắt của thiếu niên long lanh như nước, đôi môi hé mở khẽ thở dốc không thể kiềm chế được.

Mùi hương nhè nhẹ vốn luôn thoang thoảng trên người Nguyễn Yêu bỗng trở nên nồng đậm, đầy quyến rũ, lan tỏa khắp mọi góc phòng. Ở trung tâm căn phòng, thiếu niên kia như yêu tinh hóa thân từ hoa đào, dưới ánh hoàng hôn lờ mờ vô tình để lộ chân thân xinh đẹp.

Sở Lăng Y giống như chàng thư sinh trong những câu chuyện cổ xưa, vô tình gặp phải nữ yêu tinh, đột nhiên trong vòng tay hắn là một người ấm áp, mềm mại.

Tình cảnh này thật sự nằm ngoài dự tính của Nguyễn Yêu.

Cả người cậu như mềm nhũn, nóng bừng, đôi chân không còn chút sức lực, cậu lảo đảo ngã nhào vào lòng Sở Lăng Y.

"Thống tử! Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Hệ thống nhỏ giọng đáp: "Đây là hiệu lực của hình phạt ngẫu nhiên, trạng thái này của cậu sẽ kéo dài từ một đến hai giờ."

Nguyễn Yêu vô lực dựa vào người Sở Lăng Y, làn da mát lạnh của Sở Lăng Y giống như ngọc bích, khi cậu áp sát vào, cơn nóng trong người mới tạm thời dịu đi đôi chút.