Những bạn học không biết chuyện đang thỉnh thoảng liếc mắt tò mò nhìn về phía này.
Nguyễn Yêu cảm thấy khó xử, đôi má bất giác ửng hồng: “Không phải tôi! Ai thèm cứu anh chứ, thấy anh gặp nguy tôi còn chưa kịp cười.”
Cậu lớn tiếng trừng mắt với Sở Lăng Y: “Anh đang làm gì thế? Định nịnh nọt tôi nên mới bịa ra cái cớ tệ hại này à? Đừng đùa nữa.”
Sở Lăng Y cười nhẹ: "Được rồi, xin lỗi."
Ơ, dễ lừa vậy sao?
Sở Lăng Y buông tay khỏi bàn của Nguyễn Yêu, dứt khoát quay người đi về chỗ.
Nguyễn Yêu tức tối lẩm bẩm: “Đúng là đồ điên!”
Nhưng ở góc độ mà Nguyễn Yêu không nhìn thấy, ánh mắt cúi xuống của Sở Lăng Y hiện lên sự cố chấp đến đáng sợ.
Là cậu.
Sở Lăng Y hít một hơi thật sâu, mùi hương thoang thoảng của hoa đào từ thiếu niên dường như vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi hắn.
Giống hệt như cái đêm ngọn lửa bùng cháy dữ dội đó, mùi hương ấy đầy mê hoặc.
Rõ ràng là cậu ấy ghét mình đến thế, tại sao lại phải vất vả cứu mình?
Sở Lăng Y không thể hiểu nổi.
Chỉ cảm thấy những suy nghĩ đen tối trong lòng càng ngày càng bị khơi dậy bởi mùi hương quyến rũ ấy, khiến chúng dần dần lớn lên, lớn mãi.
Hắn muốn siết chặt khuôn mặt kiêu ngạo kia, để lại những vết ửng đỏ trên gò má tuyệt đẹp đó, ép đôi mắt sáng rực kia rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng và đau khổ, buộc cậu ấy phải khóc ra, buộc cậu ấy phải nói ra sự thật.
Sở Lăng Y, hắn đang phát điên rồi.
Cảm giác bị những suy nghĩ đen tối nuốt chửng lại trỗi dậy, Sở Lăng Y lập tức lấy một chiếc bút ra và không do dự đâm mạnh đầu bút vào lòng bàn tay mình.
Cơn đau sắc nhọn giúp hắn bình tĩnh lại đôi chút, miễn cưỡng thoát khỏi những suy nghĩ cực đoan ngày càng lớn.
Làm sao hắn có thể có những suy nghĩ đó với người đã bắt nạt mình?
"Đại diện học sinh à, chúc mừng nha." Dụ Triệt với đôi mắt cáo tinh nghịch, mỉm cười tiến lại gần Nguyễn Yêu.
Nguyễn Yêu không thèm để ý đến.
Cậu bĩu môi, đôi môi hình dáng đẹp đẽ nhưng giờ lại mím chặt như đang tức giận, trông cậu như sắp phát điên vì phải đứng chung sân khấu với Sở Lăng Y.
Dụ Triệt cũng khá tinh ý: “Cậu đừng tức giận nữa, tôi có cách khiến cậu ta không thể lên sân khấu.”
Nguyễn Yêu liếc xéo hắn, hàng mi đen dài khẽ động, vẻ quyến rũ không tự giác: “Cách gì?”
Dụ Triệt ghé sát mặt vào, giọng thì thào đến mức gần như chạm vào má Nguyễn Yêu. Nguyễn Yêu không thoải mái, lùi lại một chút.
Cậu không thích cách Dụ Triệt lúc nào cũng có cả đống kế sách tồi tệ, lại còn thích nói chuyện quá gần như thể cậu bị điếc không bằng.
Dụ Triệt thì thầm: "Bố tôi làm trong ngành dược, họ vừa phát triển một loại thuốc mới..."
Sau khi nghe xong kế hoạch của Dụ Triệt, ngay cả Nguyễn Yêu – một yêu quái đã đóng vai phản diện ác độc suốt ba mươi năm – cũng cảm thấy sốc.
Hạ thuốc thật sự quá độc ác.
Nguyễn Yêu bĩu môi, không nhịn được mà thốt lên: “Con người các cậu thật lợi hại.”
Dụ Triệt không nhận ra điều kỳ lạ trong lời nói của cậu, cười rạng rỡ: “Đây là lần đầu tiên cậu khen tôi đấy.”
Hắn lấy ra một ống nhỏ bằng thủy tinh, nhét vào tay Nguyễn Yêu.
Hắn cố ý chạm vào tay Nguyễn Yêu thêm vài giây nữa, bàn tay của thiếu niên mềm mại như đậu hũ vừa ra lò, mang theo cảm giác muốn giữ mãi, như thể có một lực hút khiến người ta không muốn rời khỏi đôi bàn tay ấy với những ngón tay tròn trịa, mềm mại.
Sao lại có người mà đầu ngón tay cũng hồng hào như nụ hoa thế này nhỉ.
Nguyễn Yêu chăm chú nhìn vào ống thuốc trong tay, không nhận ra mình vừa bị Dụ Triệt đùa giỡn.
Cậu quan sát chất lỏng không màu bên trong hồi lâu, rồi thì thầm với hệ thống: “Sau này em nhất định sẽ không đối đầu với loài người nữa.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Yêu Yêu chỉ có thể bị con người lừa gạt mãi thôi.