Sở Lăng Y thực ra không cam lòng. Tại sao lại là mình, tại sao lại là hắn, phải chết trong tình cảnh thảm hại và lố bịch như thế này? Không ai sẽ nhớ đến hắn, không ai quan tâm đến cái chết của hắn.
Cuộc đời của hắn dường như chỉ vừa mới lóe lên chút ánh sáng hy vọng thì đã bị tai họa vô lý này dập tắt.
Trước khi ngất đi, Sở Lăng Y nghĩ đến Nguyễn Yêu.
Khuôn mặt rực rỡ và kiêu ngạo của cậu. Cậu ghét Sở Lăng Y đến thế, nếu nghe tin Sở Lăng Y chết, chắc chắn cậu sẽ cười rất vui.
Khuôn mặt của Nguyễn Yêu hiện ra trước mắt Sở Lăng Y, rõ ràng hơn bao giờ hết, trong tầm nhìn mờ mịt của hắn.
Kiêu ngạo, lạnh lùng, và hống hách.
Từng phiên bản của Nguyễn Yêu đều in sâu vào tâm trí Sở Lăng Y.
Cuối cùng, hình ảnh mà hắn thấy là cảnh Nguyễn Yêu mềm mỏng làm nũng trước mặt Lâm Huyền.
"Rõ ràng là tôi đến trước..." Sở Lăng Y lẩm bẩm trong ngọn lửa rực cháy.
Trong cơn mê man, hắn cảm nhận cổ họng mình đau rát, có lẽ đã bị không khí nóng bên trong làm bỏng.
Phải chăng thật sự sẽ chết ở đây sao...
Thật sự không cam lòng...
Không muốn chết...
Sở Lăng Y dần không còn cảm nhận được cái nóng nữa, hắn cảm thấy mình đang từ từ chìm vào một khoảng đen tối vô tận.
Linh hồn hắn trôi nổi trong bóng tối, bị vô số bàn tay đen kéo vào một vực sâu lầy lội.
"Sở Lăng Y!" Tiếng hét của một thiếu niên vang lên, khàn khàn, âm cuối mang theo sự nức nở mềm yếu khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng, "Sở Lăng Y, anh không được chết!"
Là ai vậy?
Sở Lăng Y cố gắng mở mắt ra để nhìn người đến.
Cậu chủ nhỏ đáng quý, người đã chạy điên cuồng lên đây, giờ không còn giữ được vẻ sạch sẽ, gọn gàng như lúc đầu. Khuôn mặt cậu dính đầy bụi đen, chỉ còn đôi mắt là sáng rực trong màn đêm đỏ rực, long lanh trong nước mắt, đẹp đẽ như những vì sao.
Đôi mắt của cậu ấy còn đẹp hơn cả những ngôi sao trên trời.
Sở Lăng Y chậm rãi cử động ngón tay, Nguyễn Yêu lảo đảo chạy đến, gần như đâm sầm vào hắn: "Sở Lăng Y, không có lệnh của tôi, anh không được chết."
Nguyễn Yêu nhìn thấy Sở Lăng Y vẫn còn sống, lòng cậu thở phào nhẹ nhõm. Đôi tay run rẩy cố gắng tháo gỡ tấm ga giường quấn chặt vào chân Sở Lăng Y.
Từ giờ cậu sẽ không bao giờ ngủ trên cái giường tệ hại này nữa.
Nguyễn Yêu giận điên người.
Nếu không phải vì tấm ga giường vướng víu, Sở Lăng Y đã không gặp nguy hiểm.
Nhưng nghĩ lại, rõ ràng vấn đề là do chính cậu. Tại sao lúc đó lại quyết định nhét Sở Lăng Y xuống gầm giường?
Bây giờ hối hận cũng không kịp, Nguyễn Yêu cố gắng trấn tĩnh, đôi tay mảnh mai, lạnh ngắt của cậu lướt qua mắt cá chân nóng bỏng của Sở Lăng Y.
"Mau đứng dậy đi." Nguyễn Yêu, với thân hình gầy yếu của mình, phải dùng hết sức mới có thể nâng Sở Lăng Y lên. May mắn thay, có lẽ vì suy dinh dưỡng, mặc dù Sở Lăng Y cao nhưng không quá nặng.
Mồ hôi trên trán Nguyễn Yêu nhanh chóng bốc hơi, cậu cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy.
Da thịt cậu bắt đầu nứt ra với những vết thương nhỏ đau nhói, máu rỉ ra khô lại trong ngọn lửa, như những con rắn nhỏ cuộn mình.
Khi Nguyễn Yêu định bước tiếp, một thanh xà nhà sụp đổ ầm ầm chặn đứng đường đi của cậu.
Ngọn lửa dữ dội chỉ cách gương mặt trắng trẻo của Nguyễn Yêu một sợi chỉ.
Cậu liếʍ đôi môi khô nứt, ngước nhìn bầu trời đêm đỏ rực ánh lửa: “Hệ thống, em xin yêu cầu giải phóng năng lực.”
Giọng hệ thống đầy lo lắng: “Cậu chắc chứ? Sử dụng phép thuật trong bối cảnh hiện thực sẽ phải chịu hình phạt đấy.”
Nguyễn Yêu đã không còn chút sức lực nào để cười, mỗi lần nói một từ, cổ họng cậu đau đớn như đang xé toạc những vết thương đã đóng vảy.
“Nếu không giải phóng, em và Sở Lăng Y sẽ chết mất.”
Hệ thống nghiêm nghị hẳn lên: “Yêu quái số 1314 Nguyễn Yêu, phát hiện tình huống nguy cấp, giải phóng cấm chế!”
Ngay khi âm thanh cuối cùng vang lên, Nguyễn Yêu cảm thấy nhẹ bẫng, như thể mọi gông cùm vô hình trên cơ thể đã được tháo bỏ. Dưới chân cậu lập tức xuất hiện một vòng tròn nhỏ phát sáng màu xanh lục, với ánh sáng dịu dàng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhiệt độ xung quanh cậu và Sở Lăng Y cũng giảm dần.
Nguyễn Yêu kéo Sở Lăng Y từ từ đi về phía ban công.
Dưới ban công là một khu vực trồng đầy cây hương chương, cành lá rậm rạp hắt lên những bóng đen kỳ dị trong ánh lửa lập lòe, trông như những bóng ma mờ ảo.
Đây là góc của tòa ký túc xá, hiện tại tất cả mọi người gần như đều tập trung ở cổng chính, khiến nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không chần chừ, Nguyễn Yêu kéo Sở Lăng Y, bình tĩnh leo lên lan can.
Cái đầu của Sở Lăng Y, trong cơn hôn mê, vô lực gục xuống hõm vai của Nguyễn Yêu, một cơn gió lạnh mang theo mùi hương hoa đào thoảng qua mũi hắn.