Sau khi nhìn hệ thống bàn tay vàng của mình xong, Bạch Đồ vui đến độ chảy nước mắt.
Một loạt các ô màu xám trên giao diện hệ thống hoàn toàn không thể lướt được đến cuối, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Bạch Đồ không cần bị mấy món ăn như sỏi đá ở thế giới này tra tấn cả đời nữa!
Nếu một ô đại biểu cho một loại hạt giống, chỉ cần cậu có thể trồng ra vậy thì chẳng phải là muốn ăn gì ăn cái đó sao?
Tương lai chắc chắn sẽ rực rỡ huy hoàng!
Dù tình hình có tệ đến đâu, cục diện rối rắm nguyên chủ để lại có khó giải quyết đến cỡ nào thì cũng không ảnh hưởng được đến tâm trạng cực kỳ tốt của Bạch Đồ sau khi nhìn thấy hệ thống.
Là con cháu của một hộ trồng hoa lớn, cậu có một chiếc dạ dày được nền văn hóa ẩm thực năm nghìn năm nuôi dưỡng, mới ăn bánh nén khô với cháo mấy ngày thôi mà cậu đã sắp sống không còn gì luyến tiếc rồi, nếu như bảo cậu ăn mấy thứ này cả đời, vậy thì thôi cứ để cậu chết luôn còn thoải mái hơn.
Thêm nữa cũng đừng quên thiết lập của thế giới này.
Bàn tay vàng của cậu có lẽ rất đơn sơ, ngoại trừ mấy ô vuông và hạt giống thì đến một lời nhắc nhở cũng không có, nhưng lại là thứ thích hợp nhất ở đây.
Liên hôn với quân đoàn Bạch Hổ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, hình tượng của cậu còn tan nát như thế, toàn bộ quân đoàn Bạch Hổ gần như không hề có hảo cảm với cậu, đợi đến khi tinh hạm tới địa bàn của quân đoàn Bạch Hổ, thứ đợi cậu thì gần như không cần đoán cũng biết.
Nhất định sẽ không tốt lắm.
Nếu không phải có thân phận người thuần hóa thực vật của nguyên chủ, bị vũ nhục coi khinh như thế, Bạch Đồ không tưởng tượng nổi tại sao Hoắc Lẫm Xuyên phải bấm bụng cưới nguyên chủ về.
Cho nên cậu cần cái lợi thế này để đổi lấy đãi ngộ mình muốn.
Trên thực tế chuyện liên hôn Bạch Đồ vốn cũng không để bụng, ngẫm lại là biết quân đoàn trưởng của quân đoàn Bạch Hổ, người tên là Hoắc Lẫm Xuyên đó không có tí hảo cảm nào với cậu.
Cậu chỉ muốn hợp tác với Hoắc Lẫm Xuyên, thế giới này thiếu thốn thức ăn như thế, mà cậu lại có một không gian hạt giống.
Gây chuyện chọc người ta nguyên chủ cũng đã làm rồi, Bạch Đồ không muốn sau này bị Hoắc Lẫm Xuyên làm khó dễ thì ít nhiều cũng phải cố gắng.
Sau này mới có thể kiếm ăn ở địa bàn của người khác được.
Bạch Đồ đặt chậu hoa, bùn đất và mọi thứ lên bàn trong phòng khách, sau đó dùng ý thức khám phá hệ thống, ấn vào ô vuông duy nhất sáng lên kia, một túi hạt giống nhỏ xuất hiện trong tay cậu.
Túi hạt giống này giống y chang hình trên hệ thống, đó là một túi vải nhỏ làm từ vải lanh, rút dây hai bên lại là có thể buộc chặt miệng túi, ngăn không cho hạt giống rơi ra.
Túi rất nhỏ, có thể đặt trực tiếp trong lòng bàn tay, sau khi gỡ túi ra, Bạch Đồ thấy được hạt giống màu nâu bên trong.
Dùng tay nhặt mấy hạt giống lên, Bạch Đồ gật đầu, có lẽ đây thật sự là hạt giống củ cải.
Chẳng qua mấy hạt giống này quá ít, phỏng chừng chỉ có trên dưới mười hạt, phải cẩn thận gieo trồng mới được, ngàn vạn lần không thể lãng phí.
Bạch Đồ buông hạt giống củ cải xuống, sau đó mở túi bùn đất ra, nhẹ nhàng đặt vào chậu hoa.
Sau khi đổ được chừng phân nửa, Bạch Đồ dừng lại, sau đó lấy mấy viên hạt giống trong túi nhỏ ra, đặt trong lòng bàn tay.
Tuy rằng không biết hệ thống đến như thế nào, nhưng hạt giống trong không gian hệ thống bảo tồn hẳn là giống như cậu, là hạt giống đến từ Trái Đất.
Giờ hạt giống ở địa cầu đã đến được thế giới này rồi, Bạch Đồ không xác định được là chúng nó có trở nên giống thực vật ở thế giới này hay không.
Để phòng ngừa bất trắc, trước khi gieo trồng, cậu phải tiến hành “thuần hóa” hạt giống.
Sau khi có được ký ức của nguyên chủ, Bạch Đồ cũng hiểu được thuần hóa là như thế nào, trên thực tế nguyên chủ cũng không phải là một người thuần hóa ưu tú, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi.