Thái Tử Yêu Thầm Thái Tử Phi

Chương 7: Bồ Liễu lão tiên sinh

Trong phòng không có người ngoài, ba huynh trưởng đều rõ tính tình của nàng, nàng cũng không giả vờ làm tiểu thư yếu đuối nữa, lại trở về là thiếu nữ hoạt bát rạng rỡ. Trong nhà nàng nhỏ nhất, nhưng lại là tiểu bá vương duy nhất, các huynh trưởng đều phải nghe lời và chiều chuộng nàng.

"Muội muội," huynh trưởng Khương Khuynh chống cằm suy tư, "Trước khi xuất giá, muội hãy nhân lúc cha không có ở nhà đến doanh trại một chuyến. Huynh sẽ dạy muội chiêu "Hạ Lạc Cửu Thiên", để phòng thân trong Đông cung."

"Ta dạy muội "Tinh Hà Vạn Lý"!" Thứ huynh Khương Phong cũng gầm lên, khiến Khương Quỳ phải xoa huyệt thái dương.

"Hai người đúng là đầu gỗ, dạy mấy chiêu đường hoàng như vậy thì phòng thân kiểu gì?" Tam huynh Khương Nguyên nheo mắt nhìn hai người, nói nhỏ, "Theo ta, nên dạy muội muội chiêu "Tỏa Âm Thuật"! Đảm bảo trị được Thái tử Đông cung ngoan ngoãn nghe lời."

Khương Quỳ chớp chớp mắt, thấy hai ca ca đồng thời rùng mình, bỗng nhiên tò mò chiêu "Tỏa Âm Thuật" rốt cuộc là chiêu gì.

"Lần sau đợi cha tìm Lễ bộ Thượng thư uống trà, muội sẽ đến doanh trại tìm các huynh luyện võ." Nàng gật đầu, "Còn về việc ai hãm hại muội rơi xuống nước... muộ sẽ tự mình điều tra, không cần các huynh lo lắng."

"Muội điều tra thế nào?"

"Hừ," Nàng nheo mắt lại như con cáo nhỏ, "Bản tiểu thư tự có cách."

--

Đêm xuống, mưa tạnh.

Mặt trăng khuyết tròn nhô lên từ tầng mây, rải ánh bạc xuống cây hòe cổ thụ cao vυ't trong sân.

Tán cây rậm rạp như mây, Khương Quỳ ngồi tựa trên cành cây cao nhất tắm trăng. Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Nàng khép hờ mi mắt, dường như đang nghỉ ngơi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Tiểu thư, tiểu thư," nha hoàn Tiểu Thanh nhỏ giọng gọi nàng từ dưới gốc cây, "Ngưởi leo cao như vậy, nếu lão gia nhìn thấy thì phải làm sao?"

"Tán cây dày thế này, làm sao ông ấy nhìn thấy được?" Khương Quỳ lười biếng nói.

Tuy miệng nói vậy, nhưng nàng vẫn dịch chuyển người, để những chiếc lá hòe rậm rạp che khuất thân hình nhỏ nhắn.

"Bốp" một tiếng, một vật gì đó đột nhiên từ bên ngoài tường ném vào, xuyên qua kẽ lá xào xạc.

Khương Quỳ mở mắt, giơ tay, bắt lấy! Vật nhỏ bay tới là một ống tre cực kỳ nhỏ và hẹp, bên trên được đóng bằng một nút gỗ. Nàn dùng đầu ngón tay gạt nút gỗ ra, từ bên trong lấy ra một mảnh giấy dâu mỏng được cuộn tròn, trên đó có một hàng chữ nguệch ngoạc viết sát nhau.

Nàng liền mượn ánh trăng mở tờ giấy ra đọc, trên giấy viết vài chữ đơn giản: "Đông Giác lâu, hiệu sách."

Xem ra không đợi nàng đi tìm người đó, thì người đó đã tìm đến trước.

"Tiểu thư? Người đi đâu vậy?" Tiểu Thanh mở to mắt. Tiểu thư trên cây nhảy xuống, xách theo bọc vải gai trắng dài mảnh dựa vào gốc cây, rồi lại nhảy lên tường, lộn ra ngoài biến mất.

"Đi hẹn hò!" Giọng nói của nàng còn vang vọng trong gió.

Tiểu Thanh đứng ngây người tại chỗ: Vừa mới đính hôn... đã đi hẹn hò?

-

"Xoạch!"

Một tiếng thước gõ ngắn gọn vang dội xé toạc màn đêm.

"Chuyện hành hiệp trượng nghĩa, ân oán tình thù ở Trường An."

Giữa một góc phố của Đông Giác lâu, một hiệu sách được bày ra với một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn chạm trổ hình như ý. Khách chen chúc nhau trước bàn, phía sau bàn là một tiên sinh đang ngồi kể chuyện. Ông ta mặc áo dài tay rộng bằng vải xanh, một tay cầm thước gõ, một tay cầm quạt xếp, chậm rãi kể chuyện.

"Lần trước nói đến, vị đại hiệp "Lạc Hoa Điểm Ngân Thương" Giang đại hiệp, đã cướp bảo vật bằng vàng của người trong Bắc Cái để cứu giúp trẻ mồ côi, đồng thời chiếm một mảnh đất để cho người già yếu bệnh tật sinh sống." Tiên sinh kể chuyện thong thả, giọng nói trầm bổng, "Lần này, sẽ kể về việc Giang đại hiệp một mình xông vào yến tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của bang chủ Bắc Cái Lãnh bang chủ..."

Giọng nói của tiên sinh kể chuyện vang vọng trong hiệu sách, một thiếu nữ lặng lẽ chen qua đám đông chen chúc.

Nàng đội chiếc nón lá nhỏ, mặc váy dài thắt lưng, ôm một bọc vải bố trắng cao hơn cả mình, lặng lẽ bước lên cầu thang gỗ bên cạnh, đẩy cửa vào một căn phòng sang trọng trên tầng hai.

Cánh cửa gỗ chạm khắc đóng lại sau lưng nàng, tiếng kể chuyện ở tầng dưới như thủy triều rút dần, hương trà thơm ngát lan tỏa trong bốn bức tường gỗ.

Căn phòng sang trọng rất trống trải. Ở giữa có một tấm bình phong bằng tre mộc mạc ngăn cách hai không gian, hai bên trái phải đều đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ mun, một chiếc bồ đoàn màu cỏ, và một một chén trà xanh.

Khương Quỳ đi đến chiếc bàn bên phải, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện của bình phong.

Phía sau bình phong đã có một người ngồi. Hắn cầm một chén trà, dùng thìa khuấy lá trà, tiếng va chạm của sứ trắng vang lên rõ ràng trong căn phòng.

Cách một tấm bình phong, hai người trong căn phòng ngồi đối diện nhau, đều không nhìn thấy mặt mũi đối phương.

Nhưng bóng của người đối diện bị ánh sáng của chiếc đèn tráng men nhỏ trên đầu kéo dài, vượt qua tấm bình phong, chiếu lên bên cạnh bồ đoàn của Khương Quỳ, tạo thành một bóng đen tĩnh lặng và cao gầy.

"Giang Tiểu Mãn, thích nghe kể chuyện sao?" Người đó mỉm cười nói, giọng nói truyền đến từ phía sau bình phong.

"Giang Tiểu Mãn" là biệt danh của Khương Quỳ trên giang hồ. Không nhiều người biết biệt danh này, đa số chỉ nghe nói đến danh hiệu "Lạc Hoa Điểm Ngân Thương".

"Khen ta, đương nhiên là thích nghe rồi."

Khương Quỳ đặt chiếc nón lá trên đầu và bọc vải trong tay xuống bên cạnh, thoải mái ngồi xuống bồ đoàn, cũng bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, "...Bồ Liễu tiên sinh."

Người ngồi đối diện chính là chàng trai trẻ ngồi trong xe ngựa dừng ở cuối con phố dài ngày Thất Tịch. Hắn là người trung gian khá nổi tiếng trên giang hồ, "Bồ Liễu lão tiên sinh", là bạn tốt nhiều năm với "Lạc Hoa Điểm Ngân Thương" Giang Tiểu Mãn.