Khói trắng bóc lên từ lư hương ba chân hình Khổng tước lam men. Đó là “một thước hương” được Tây Vực tiến cống, toàn bộ hoàng cung chỉ có ba chiếc. Tấm màn giường buông xuống, bốn phía treo day trân châu, ở một góc giường được treo một miếng ngọc hình thỏ làm từ khối dương chi bạch ngọc có màu trắng trong và ấm áp. Vừa nhìn thấy liền biết đó là vật phẩm không bình thường.
"Còn đứng đó làm gì? Vừa rồi nương nương bị con tiện nhân đó v.a chạm, còn đang hôn mê bất tỉnh, mau đến Cục y phục đem tiện nhân đó đến đây! Đúng là tiểu hèn hạ.
Một giọng vang lên từ bên ngoài, có vẻ như đang rất tức giận về điều gì đó mở miệng hoặc ngậm miệng đều là "tiện nhân". Tạ Sáng bị âm thanh đó đánh thức, mơ màng mở mắt.
Vừa mở mắt nàng liền nhìn thấy trên màng gấm đỏ có thêu một con phượng hoàng đang dang rộng đôi cánh bay xung quanh những đám hoa mẫu đơn. Đôi cánh của phượng hoàng được viền bằng chỉ vàng, trong mắt có một viên ngọc mắt mèo màu xanh lục biết.
Tạ Sáng nuốt nước miếng, kinh ngạc đến không nói nên lời trước khung cảnh trước mắt. Ngoài phòng, giọng nói vừa rồi vang lên: "Nương nương, người tỉnh rồi à?"
Nương nương?
Tạ Sáng dụi mắt, trong lòng mơ hồ.
Một bàn tay trắng nõn gạc tấm màn lụa màu đỏ lên, cô quay đầu sang bên cạnh, nhìn thấy một tiểu cô nương đang đứng cạnh giường, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người kiều diễm, xinh xắn, đôi mắt tròn xoe, mặc một bộ quần áo xanh nước biển, trông giống như loại cải thìa mọc ở hai bên bờ ruộng.
"Nương nương, trong cơ thể còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?" Cải thìa vừa nói vừa đặt tay lên trán của nàng, chắc có lẽ thấy không nóng nữa liền thu tay lại, vừa đỡ nàng đứng dậy, vừa hung ác nói: "tiện nhân Tơ Liễu dám v.a cham nương nương, nô tỳ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!"
Tạ Sáng nhịn không được bật cười. Không ngờ cải thìa này lại còn khá đanh đá.
Từ từ! Mới vừa rồi trên trán có cảm xúc rất chân thật là chuyện như thế nào?
Tạ Sáng vô thức nắm lấy chiếc chăn mềm mại và trơn trượt bên cạnh, lại véo vào đùi mình, đau, trên cổ tay cũng truyền đến cơn đau khủng khϊếp nàng liền bật khóc.
"Ai nha, nương nương, người định làm gì?" Cải thìa vội vàng đỡ Tạ Sáng, hướng ra cửa cung hô: "Mau đi truyền thái y! Lý thái y, Trần thái y, Triệu thái y, phùng thái y... đều truyền tiến cung!"
Tạ Sáng nhìn cổ tay sưng tấy của mình, nước mắt rơi xuống. Một ngón tay khác chọc vào chỗ tay đâu hy vọng sẽ tỉnh dậy trong cơn đau dữ dội.
Tuy nhiên, khi ấn ngón tay xuống, nàng vẫn không tỉnh lại mà cảm thấy đau đớn khiến nàng run lên.
Nỗi đau này không thể giả tạo được. Vậy... Đây không phải là nằm mơ?
Cải thìa gấp đến không dám động đậy, cũng rơi nước mắt: “Đều là lỗi của nô tỳ, nếu vừa rồi không phải nô tỳ đi lạc trong ngự hoa viên, cũng sẽ không để cho Tơ Liễu đυ.ng phải người.” tiện nhân...Ô ô ô, xin hãy trừng phạt nô tỳ, như thế nào phạt đều được, Bích Hà không một câu oán hận……”
Này cải thìa tự xưng “Bích Hà”, còn gọi nàng nương nương?
Tạ Sáng chịu đựng đau đớn, nhăn mặt nói: "Ngươi tên là Bích Hà?"
Cải thìa đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to đỏ hoe, miệng mím chặt: "Người không nhớ nô tỳ sao? Nô tỳ là Bích Hà nha, từ nhỏ cùng người cùng nhau lớn lên...Nương nương thật sự bị tiện nhân kia v.a chạm? Ô ô ô……”