Thập Niên 80: Trùng Sinh Năm 1977, Tôi Có Thêm Một Cái Đuôi

Chương 21

Khương Mẫn quan sát một thời gian, phát hiện ra Mã Hiểu Linh nói chuyện với người khác còn kiêng dè đôi chút, nhưng đối với cô thì không nể nang gì. Bà ta thích mỉa mai, nâng người này để hạ người kia, liên tục hạ thấp cô, còn không quên khoe khoang về con gái mình.

Mẫn Mẫn vừa bước vào, Sở Sở lập tức reo lên.

“Mẫn Mẫn đến rồi! Sở Sở, mau gọi chị Mẫn Mẫn đi. Cô bé này không biết ăn gì mà càng lớn càng xinh thế này. Nếu có thứ tốt như thế, chắc chắn mẹ cũng cho Sở Sở nhà mình thử.”

“Sở Sở nhà mình ngoan ngoãn, thật thà, không thích vòng vo tam quốc.” Tống Thanh Thu chen vào.

Mẫn Mẫn ôm cây đàn xếp bước vào, ánh mắt không liếc ngang liếc dọc. Mã Hiểu Linh thấy cô hoàn toàn không để ý đến mình, trong lòng vừa bực vừa thẹn.

Đường Tố Bình vui vẻ nói:

“Đến đúng lúc quá, chúng ta đang uống trà, mau ngồi xuống đi.”

“Mẫn Mẫn à, ôm đàn đến thì chơi cho chúng tôi nghe một khúc đi.” Tống Thanh Thu nhấp ngụm trà, cười tươi rồi ung dung vắt chân chữ ngũ. Dáng vẻ của cô ta cứ như đang xem một buổi diễn trò.

Tống Thanh Việt ưỡn ngực, hào hứng nói:

“Mẫn Mẫn nhà em chơi đàn rất giỏi. Mọi người lát nữa nhớ vỗ tay thật to nhé.”

Triệu Sở Sở liền đập tay bôm bốp, kêu lên:

“Mau chơi đi, chị thật là giỏi! Em không biết làm được như vậy đâu.”

“Con không cần phải biết làm gì như thế.” Mã Hiểu Linh thì thầm giọng châm chọc:

“Mẹ con đâu định cho con đi câu đàn ông đâu.”

Lúc này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Khương Mẫn. Hứa Thiến, giáo viên dạy nhạc, nhíu mày. Cô ấy rất khó chịu với cách nói chuyện của Mã Hiểu Linh, nhưng đang làm khách ở nhà người khác nên cũng đành nhẫn nhịn.

Thím Thôi Trân, vốn thích hóng hớt, nay lại chẳng hé răng lấy một lời. Đừng tưởng bà ta trầm lặng, trong khu tập thể, không ít lời đồn về Khương Mẫn đều bắt nguồn từ miệng bà ta. Lúc này, ánh mắt bà ta sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Tố Bình lên tiếng:

“Thanh Việt nói cô chơi đàn hay lắm, chắc không phải nói quá chứ? Mau cho chúng tôi nghe thử xem.”

“Ngựa tốt hay xấu thì phải mang ra kiểm chứng.” Tống Thanh Thu rung đùi, nhấn giọng:

“Muốn bước chân vào nhà họ Tống, đâu phải dễ. Em trai tôi tốt thế này, không có tài cán gì thì sao xứng với nó.”

Khương Mẫn mở túi, lấy ra chiếc đàn xếp nặng trịch. Bị mọi người nhìn chằm chằm, cô cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ trong rạp xiếc, bị đám người như Đường Tố Bình đem ra làm trò.

Được thôi, đã vậy thì diễn cho các người xem.

Cô cúi đầu, dùng sức bấm mạnh vào cổ tay mình. Đôi mắt vốn đã long lanh giờ càng thêm ngấn nước, trong veo mà lạc lõng. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như hạt đậu lớn trực trào nhưng chưa rơi xuống, trông đáng thương đến xé lòng.

Tất cả đều sửng sốt. Hạt dưa trong tay Thôi Trân rơi xuống đất, Tống Thanh Việt ngập ngừng:

“Mẫn Mẫn, em sao thế?”

Cô hít mũi một cái, nghẹn ngào nói:

“Hôm trước, lúc đến nhà anh, em gặp một bà cụ trong sân. Bà ấy kéo tay em, nói nhỏ rằng em chọn sai người, rằng nhà chồng tương lai của em quyền thế lớn, nhưng nếu lấy anh, cả đời em sẽ không có một ngày yên ổn.”

Giọng cô run rẩy, vừa lau nước mắt vừa nói tiếp:

“Ban đầu em không tin, nhưng giờ cảm giác bị cả nhà các anh xem như trò đùa, đúng như lời bà ấy nói.”

“Thanh Việt, bà ấy còn bảo mẹ anh độc ác, hiểm độc, ngoài mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo. Miệng thì ngọt ngào với em, nhưng cố ý để Mã Hiểu Linh đến đây mắng em. Chưa hết, bà ấy nói chị gái anh vô liêm sỉ, thích về nhà mẹ đẻ gây chuyện. Ai mà gả vào nhà các anh thì đúng là khổ tám kiếp!”

Nói đến đây, giọt nước mắt đọng trên má cô cuối cùng cũng rơi xuống, để lại một vệt dài trên khuôn mặt xinh đẹp, càng khiến người ta thêm thương cảm.

Thôi Trân chớp mắt, tim bà ta như ngừng lại trong giây lát rồi bỗng dưng phấn khích. Chà chà, mai gặp nhà họ Trương, khối chuyện để kể đây!

Khương Mẫn nghẹn ngào:

“Giờ tâm trạng em rối lắm, không chơi đàn được nữa. Nếu em muốn hủy hôn, các anh sẽ không ép em chứ?”