Thập Niên 80: Trùng Sinh Năm 1977, Tôi Có Thêm Một Cái Đuôi

Chương 14

La Quỳnh Ngọc mặt mày tối sầm bước ra khỏi phòng. Nghe đấy, đây chính là người cha tốt của cô ta. Ông ta muốn con gái đi quyến rũ Tống Thanh Việt – một kẻ vô dụng chỉ nhờ có cha mẹ tốt mà ra vẻ. Ngoài điều đó ra, anh ta có điểm nào hơn được Lý Sùng Dự chứ?

La Quỳnh Ngọc cười lạnh một tiếng. Cô ta nhất quyết không làm theo lời của La Gia Thực, mà trái lại, cô ta muốn động viên cô em họ Mẫn Mẫn giữ thật chặt người đàn ông của mình.

Cha mẹ nhà họ Tống, mẹ của Tống Thanh Việt, rồi cả chị gái của anh ta, chẳng ai dễ đối phó.

Lấy được “một người chồng tốt” như vậy, cô ta muốn Mẫn Mẫn nếm thử cảm giác “bám được cành cao” là thế nào.

Dù trong lòng nghĩ vậy, La Quỳnh Ngọc vẫn không ngừng trách móc Khương Mẫn vì chuyện trở về thành phố đã gây ra bao nhiêu rắc rối. Cô ta không ưa Tống Thanh Việt, nhưng cha cô ta thì lại quá xem trọng cha mẹ của anh ta, ngày nào cũng nói tốt về nhà họ Tống, khiến cô ta bực tức vô cùng.

Rửa sạch tay xong, La Quỳnh Ngọc nhóm lửa, đun nóng một bát sữa rồi bưng vào trong nhà. Cô ta nở một nụ cười dịu dàng:

“Mẫn Mẫn, lại đây, uống khi còn nóng đi.”

Khương Mẫn không từ chối. Cô biết bà chị họ này vẫn đang diễn trò, nhưng chẳng dám giở trò gì trong bát sữa này. Hơn nữa, sữa tươi nóng hổi đúng là thứ tốt, không uống thì phí.

Thấy cô uống xong, nụ cười trên gương mặt La Quỳnh Ngọc càng rạng rỡ. Cô ta đứng dậy, lấy cây đàn accordion để ở góc tường ra:

“Mẫn Mẫn, uống sữa xong thì luyện đàn đi. Ngày mai Tống Thanh Việt sẽ đến, chắc chắn sẽ muốn nghe em đàn. Bài lần trước em tập ổn chưa?”

Khương Mẫn vừa uống sữa vừa nghe nhắc đến đàn accordion, trong lòng không khỏi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần đây.

Cô đã đính hôn với Tống Thanh Việt. Anh ta lúc nào cũng trong trạng thái si mê, hạnh phúc đến mức muốn phô bày tất cả những điều tốt đẹp về cô ra cho thiên hạ biết, chẳng hề để tâm đến cảm xúc của người khác. Nhưng chính vì anh ta như vậy, mẹ và chị gái của anh ta lại càng ghét cô hơn.

Tống Thanh Việt nhận ra mẹ mình không thích Khương Mẫn, nhưng không nghĩ vấn đề nằm ở bản thân, mà lại đổ lỗi cho cô. Anh ta còn cho rằng mẹ mình hiểu lầm cô và liên tục dặn dò cô phải thể hiện tốt trước mặt mẹ anh ta.

“Mẫn Mẫn, em tốt như vậy, mẹ anh nhất định sẽ thích em.”

“Mẹ anh là người rất tốt. Bà thích gì à? Nói chung, anh thích gì thì bà cũng thích cái đó. Vì anh thích em, nên mẹ anh chắc chắn cũng sẽ thích em. Chỉ là bây giờ bà chưa hiểu được em thôi.”

Tống Thanh Việt phấn khởi muốn Khương Mẫn thể hiện thật tốt ở nhà mình, nào là khen cô nấu ăn ngon, nào là nói cô chơi đàn accordion giỏi. Lần này, chắc là đến chuyện đàn accordion.

Mẹ anh ta, Đường Tố Bình, biết Khương Mẫn chơi đàn accordion, ngoài mặt thì khen cô vài câu, nhưng lại nhiệt tình nói muốn được nghe trực tiếp. Tống Thanh Việt liền dặn cô luyện tập chăm chỉ để thể hiện tốt trước mặt mẹ mình.

Không còn cách nào khác, Khương Mẫn đành phải tập đàn ở nhà.

Nhưng cây đàn accordion đó chẳng qua là thứ cô học được trong hai năm xuống thôn làm thanh niên trí thức, khi tham gia đoàn nhạc cụ nghiệp dư. Cô từng đạt giải ba trong một buổi biểu diễn, nhưng đó chỉ là giải thưởng nhỏ, chẳng có gì đáng để khoe khoang.

Thế mà Tống Thanh Việt lại nói quá lên trước mặt mẹ anh ta, khiến Đường Tố Bình còn mời cả người từ đoàn nhạc dân tộc đến nghe thử. Khi Khương Mẫn chưa kịp bắt đầu, mấy người phụ nữ trung niên kia đã bàn tán chỉ trỏ, đánh giá cô từ đầu đến chân.

Cô vừa xấu hổ, vừa căng thẳng, chơi sai không ít lần, khiến mọi người cười nhạo:

“Chà, người từng đoạt giải mà chỉ có trình độ thế này sao? Ha ha...”

“Hóa ra là giải thưởng của tổ chức nghiệp dư thanh niên trí thức, tôi cứ tưởng là gì ghê gớm lắm.”

“Trẻ con bày trò vui thì thôi, cái này mà cũng đem khoe?”

...