Lương thiện, vị tha cái gì chứ! Mình chỉ muốn bán được nhiều bùa hơn thôi! À mà ông lão kia trông có vẻ giàu có lắm đấy, không biết có mua bùa hộ mệnh hay bùa cầu tài không nhỉ? Phải tìm cách tiếp cận mới được...
Nói rồi, Vu Huyền mỉm cười với mọi người. Nụ cười vừa diễm lệ vừa toát lên một vẻ... thần bí khó tả.
"Có nhân ắt có quả, nhà họ Tiêu vốn là nhà tích đức, làm nhiều việc thiện, nên mới có quả lành hôm nay." Gương mặt tuy mỹ lệ, nhưng lời nói ra lại khiến người ta có cảm giác sai sai thế nào. "Tuy nhiên, gần đây nhà ông hình như bị tiểu nhân hãm hại, tai ương liên miên, nên cẩn thận một chút."
Ông lão: "..."
Đám đông: "..."
Ơ kìa, tự dưng chuyển sang kênh mê tín dị đoan là sao?!
Cái gì mà nhân quả, tiểu nhân hãm hại, tai ương liên miên?!
Cảnh sát cũng hơi đau đầu. Truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan ngay trước mặt cảnh sát, có nên bắt không nhỉ?
Bắt thì người ta vừa mới cứu người, mà không bắt thì... thôi không bắt vậy.
Người ta cũng chỉ khen gia đình khổ chủ làm nhiều việc tốt, tiện thể nhắc nhở họ cẩn thận hơn, cùng lắm là cách dùng từ hơi quá đáng thôi chứ có nói gì sai đâu.
Cảnh sát quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua. Ông lão vẫn chưa hoàn hồn. Thế là Vu Huyền cứ thế...
...cao chạy xa bay.
Nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Chỉ để lại một tấm danh thϊếp quảng cáo.
Không ai biết anh làm thế nào, chỉ trong nháy mắt đã đi xa cả chục mét. Ông lão định mở lời giữ anh lại thì bóng anh đã lẫn vào đám đông, biến mất không thấy tăm hơi.
Ông lão họ Tiêu vừa giơ tay lên đã cứng họng: "..."
Ông có chút thất vọng thu tay về, cúi đầu nhìn tấm danh thϊếp trong tay. Tấm danh thϊếp màu trắng dày dặn, viền quanh được in hình mây ngũ sắc bằng bạc, ở giữa là tên cửa hàng và số điện thoại được viết bằng thư pháp. Nhìn thì đơn giản, nhưng không hiểu sao lại toát lên vẻ kỳ lạ, dễ chịu.
Cả nhịp tim đang đập loạn của ông lão cũng dần bình ổn lại.
Ông không khỏi kinh ngạc.
"Ông nội?" Thấy Vu Huyền đã đi khuất, bé Tiêu Duệ đang dụi mắt trong vòng tay cảnh sát luyến tiếc thu hồi ánh mắt, cuối cùng cũng chú ý đến ông nội đang đứng bên cạnh.
"...Ông không sao." Ông lão cất tấm danh thϊếp vào túi, nói với cảnh sát: "Chào đồng chí, tôi là Tiêu Bình Thông, đây là cháu trai tôi, Tiêu Duệ..."
Vu Huyền lặng lẽ rời khỏi đám đông, tiện tay lấy một lá bùa ẩn thân, bước chân nhẹ nhàng, thuấn di về căn hộ đang thuê.