Sau khi Tôn Ngộ Không thay quần áo xong, Diệp Đề liền xách con khỉ về, nghĩ ngợi rồi tiện tay lấy mấy quả tiên từ không gian trữ vật ra cho khỉ con ăn:
"Ngộ Không, ăn quả xong thì nghỉ ngơi cho tốt. Con tìm được đến đây, chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực. Đã đến rồi thì đừng lo lắng nữa, ngủ một giấc thật ngon, ở đây sẽ không có ai bắt nạt con nữa đâu."
Tôn Ngộ Không dụi dụi mắt, cảm thấy trong lòng ấm áp. Kể từ khi bị người xiếc khỉ bắt đi, buổi tối nó không dám ngủ quá say, sợ bị bắt đi mất. Có câu nói này của Diệp Đề, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên thấy an tâm hẳn. Nó không cần lo lắng sẽ bị bắt đi trong lúc ngủ, sẽ có yêu tinh núi rừng muốn ăn óc khỉ của nó, nó đã có Sư tôn rồi.
Diệp Đề thấy Tôn Ngộ Không ngoan ngoãn ôm bộ quần áo khác vào nhà rồi mới rời đi.
Khi quay lại ngọn cây, liền thấy Thỏ Quảng Bạch đã biến về nguyên hình, đang tức giận ngồi ở đó. Diệp Đề đi tới hỏi:
"Sao thế này? Không phải đã xuống núi tìm người tính sổ rồi sao? Quảng Bạch đạo nhân của chúng ta sao còn tức giận vậy?"
Thỏ Quảng Bạch tủi thân kéo tay Diệp Đề nói: "Sư tôn, người không biết đâu, lúc con tìm đến mới phát hiện tên xiếc khỉ bắt khỉ con hôm qua đã chết bệnh rồi, hại con đi toi công!"
Diệp Đề xoa xoa đôi tai lộ ra vì tức giận của Thỏ Quảng Bạch, an ủi: "Chết thì chết rồi, cũng đỡ cho con dính vào nhân quả. Loại người ngược đãi động vật nhỏ đó chết đi cũng phải trả nhân quả. Nghe nói Địa phủ ngày nay càng lúc càng quy củ, chắc hẳn kẻ đó đến Địa phủ cũng phải chịu báo ứng một phen."
Thỏ Quảng Bạch quả nhiên được an ủi, ngưỡng mộ nhìn Diệp Đề nói: "Sư tôn, người biết nhiều thật!"
Diệp Đề nhân cơ hội véo tai thêm mấy cái. Từ khi Thỏ Quảng Bạch lớn lên, tu vi có thành tựu, đã không còn hay cho nàng véo tai, xoa bụng nữa.
Thỏ Quảng Bạch rụt tai về thu lại, lờ đi vẻ mặt thất vọng của sư tôn nhà mình rồi lại nói: "Sư tôn, vết thương trên người sư đệ khỉ con đã bôi thuốc chưa ạ? Trông thật đáng thương."
Diệp Đề gật đầu: "Đương nhiên là bôi thuốc rồi, bây giờ chắc đã ngủ rồi. Quảng Bạch à, con là sư tỷ, ngày thường chăm sóc nó nhiều hơn một chút. Hôm nay ta thấy trọc khí trên người Ngộ Không cũng không nhiều, cốt cách thanh kỳ, là một hạt giống tốt để tu luyện. Đợi nó ở đây thích ứng vài ngày, là sắp phải dạy nó nhập môn rồi."
Thỏ Quảng Bạch đảo mắt một vòng. Nàng ấy hương hại khỉ con thì thương hại thật, nhưng nếu khỉ con muốn cướp đi sự sủng ái của sư tôn nàng ấy, thì không thể nào!
"Biết rồi ạ, Sư tôn người yên tâm, con nhất định sẽ ‘chăm sóc’ sư đệ thật tốt!"
Thỏ Quảng Bạch còn nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Diệp Đề vô cùng vui mừng, Quảng Bạch nhà nàng quả nhiên là một đại sư tỷ đáng tin cậy. Nàng không định giống như trong nguyên tác bỏ mặc Tôn Ngộ Không bảy năm rồi mới dạy dỗ như ban ơn. Đã nhận người ta rồi, thì phải có thái độ nghiêm túc trách nhiệm mà truyền thụ bản lĩnh mới đúng.
Thỏ Quảng Bạch thấy Diệp Đề mặt mày trầm tư, vừa nhìn là biết đang suy nghĩ nên dạy khỉ con cái gì. Thỏ Quảng Bạch không chịu nổi cảnh sư tôn nhà mình toàn tâm toàn ý nghĩ đến khỉ con, liền nhân lúc Diệp Đề không chú ý lén lút chuồn đi. Nàng ấy không thể để khỉ con được sư tôn sủng ái hơn mình được!
Đợi đến khi Diệp Đề nghĩ xong nên dạy Tôn Ngộ Không cái gì, hoàn hồn lại thì phát hiện Thỏ Quảng Bạch đã biến mất. Nàng cười lắc đầu, quay người tìm ra hết tâm pháp, đạo pháp định dạy, cả Địa Sát Thất Thập Nhị Biến vốn định dạy cũng lấy ra, còn định dạy luôn cả Thiên Cang Tam Thập Lục Biến. Đối với nàng, không có cái gọi là tham nhiều nhai không kỹ, Tôn Ngộ Không thông minh như vậy, chắc chắn đều có thể học được.
Lúc này Diệp Đề cuối cùng cũng biết những đám mây không rõ dùng để làm gì mà Thông Thiên nhét cho nàng lúc trước là để làm gì rồi. Tình cảm là để tặng Cân Đẩu Vân cho nàng mà! Diệp Đề cảm khái, Thông Thiên quả nhiên là người tốt, là bạn tri kỷ. Nếu không có người bạn tri kỷ tặng đồ cho nàng, nàng thật sự chưa chắc đã có thứ gì để dạy đồ đệ.
Sau khi chọn ra một đống đồ, Diệp Đề nảy ra ý nghĩ, công pháp đã đủ, còn thiếu vũ khí. Chẳng phải con khỉ nhỏ là vì sau khi học thành tài về nhà, phát hiện tay không tấc sắt hơi thiệt thòi, nên mới đi cướp của Đông Hải Long Vương sao? Không được, điều này không phù hợp với tư tưởng của người kế thừa chủ nghĩa xã hội, làm sư phụ thì cho thêm vài món pháp bảo vẫn là cần thiết.
Diệp Đề suy nghĩ một lát rồi lại bắt đầu lục lọi gia sản của mình, chuẩn bị hết những thứ nàng cảm thấy có thể dùng được. Đến lúc đó xem Ngộ Không thích cái nào thì cho cái đó, nếu thích hết thì cho hết luôn, Diệp Đề tỏ vẻ nàng không thiếu tiền.
Hai ngày sau, Diệp Đề cuối cùng cũng chuẩn bị xong đồ đạc để dạy đồ đệ. Nàng còn thuận tiện cảm khái, lúc trước dạy Thỏ Quảng Bạch, nàng vẫn còn khá nghèo, ngoài bộ công pháp ra, cũng chẳng cho Thỏ Quảng Bạch thứ gì khác. Sau này, trước khi Thông Thiên bị nhốt có đến thăm nàng, đã lén lút nhét rất nhiều thứ vào không gian Giới Tử mà nàng mở ra trước đó.
Diệp Đề bỗng nhiên cảm thấy đại đồ đệ Thỏ Quảng Bạch này thật đáng thương, nên tiện thể tìm thêm rất nhiều thứ ra, định đưa cho Thỏ Quảng Bạch, cùng các đồ đệ đang ở bên ngoài như Đại Tráng, Tuệ Minh, Hùng Dĩnh.
Sau khi tính toán xong, Diệp Đề cảm thấy mình thật đúng là một sư phụ tốt bụng và chu đáo.