Diệp Đề thu hồi thần thức, rất nhanh sau đó một chú khỉ nhỏ lông xù bước vào cửa, nấp sau cây dò xét nhìn về phía này, khi nhìn thấy Diệp Đề đang ngồi ngay ngắn trên đài thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng tiến đến trước mặt Diệp Đề, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu:
"Sư phụ! Sư phụ! Đệ tử cầu tiên vấn đạo, chí tâm chắp tay chí tâm chắp tay!"
Diệp Đề nhìn mà thấy đau đầu, thật ra nàng cũng chưa từng đọc kỹ nguyên tác Tây Du Ký, phim truyền hình thì xem mấy chục lần rồi, lờ mờ nhớ lúc này phải hỏi quê quán của chú khỉ, sau đó thuận lý thành chương đặt tên cho nó là Tôn Ngộ Không.
Nàng hiểu, cứ theo mạch truyện mà làm, đơn giản thôi.
Diệp Đề cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản, làm ra vẻ cao nhân đắc đạo hỏi:
"Ngươi là người phương nào? Hãy nói rõ tên họ lai lịch rồi hãy bái lạy."
Chú khỉ không dám ngẩng đầu, cẩn thận nằm sấp trên mặt đất trả lời: "Đệ tử là người Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động, nước Ngạo Lai, Đông Thắng Thần Châu."
Diệp Đề đương nhiên biết chú khỉ sống ở đâu, nhưng khi thật sự nghe thấy vẫn có chút kinh ngạc, bởi vì Thỏ Quảng Bạch đã nói với nàng, nơi này của bọn họ thuộc địa phận Nam Thiệm Bộ Châu, cách Đông Thắng Thần Châu tận hai biển lớn, không biết chú khỉ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới đến được đây.
Trong phim truyền hình chỉ vài cảnh quay đã lướt qua chuyện chú khỉ lang thang đến đây, trong nguyên tác lại viết là——
"Đệ tử vượt biển trèo non, du ngoạn khắp nơi, trải qua mấy chục năm mới đến được nơi này, xin sư phụ thu nhận đệ tử!"
Giọng nói cầu xin của chú khỉ truyền vào tai Diệp Đề.
Diệp Đề nhìn bộ dạng đáng thương, nhỏ bé của chú khỉ, làm sao có thể nhìn thấy được phong thái uy chấn thiên hạ, đại náo thiên cung của Tề Thiên Đại Thánh sau này từ thân hình nhỏ bé này, Diệp Đề thở dài một tiếng, vốn định làm khó theo nguyên tác cũng không nói nên lời, giọng điệu dịu xuống nói:
"Thật là vất vả cho ngươi, Đông Thắng Thần Châu cách nơi này rất xa, chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực, thôi được, ngươi có họ chưa?"
Diệp Đề biết người ta không có họ, nhưng hỏi cho có lệ rồi mới đặt tên được chứ.
Ai ngờ chú khỉ nhỏ có lẽ tai hơi kém, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Đề với vẻ mặt ngây thơ nói:
"Tính nết? Đệ tử không có tính nết, người ta mắng ta, ta cũng không giận, người ta đánh ta, ta cũng không hờn, bồi thường một câu là xong, đệ tử không có tính nết."
Diệp Đề: "..." Hay lắm, đây cũng coi như là một đoạn "lịch sử đen tối" của chú khỉ nhỏ rồi, không ngờ còn là một chú khỉ nghe nhầm, so với Lục Nhĩ Mi Hầu (Khỉ sáu tai) thì kém xa rồi.
[*] Khỉ sáu tai là nhân vật phản diện chính và là một trong những nhân vật mạnh mẽ nhất trong tiểu thuyết giả tưởng Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân, được nhớ đến nhiều nhất vì đóng giả Tôn Ngộ Không.
"Không phải hỏi tính nết của ngươi, là hỏi cha mẹ ngươi họ gì, ngươi họ gì."
Chú khỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn gãi gãi mặt với vẻ hơi ngại ngùng nói: "Đệ tử nghe nhầm rồi, đệ tử không cha không mẹ, do trời đất sinh ra, từ trong đá chui ra."
Diệp Đề nhìn bộ dạng ngại ngùng của chú khỉ suýt nữa thì không nhịn được cười, ho nhẹ hai tiếng nghiêm mặt nói:
"Vậy à, là một mầm mống tu hành tốt, ta thấy ngươi giống với những con khỉ trên núi, không bằng tặng cho ngươi một họ, họ Tôn được không?"
"Đa tạ sư phụ đa tạ sư phụ! Đệ tử thấy họ Tôn rất tốt rất tốt!"
Chú khỉ lại dập đầu một trận, Diệp Đề thật sự rất muốn hỏi khỉ đầu có đau không, nhưng để duy trì phong thái cao nhân của mình, nàng đành nhịn xuống.
"Sư phụ, đã ban cho đệ tử họ rồi, xin sư phụ từ bi ban cho đệ tử một cái tên nữa!"
Vừa nói xong, Diệp Đề liền nhớ đến mười hai chữ đột nhiên xuất hiện trong đầu khi thu nhận Thỏ Quảng Bạch, hay lắm, ở đây chờ nàng đấy, thu nhận chú khỉ này, chẳng phải đúng lúc đến chữ Ngộ để đặt tên sao?
Diệp Đề cử động ngón tay, bất đắc dĩ mở miệng: "Đệ tử trong môn hạ của ta đặt tên theo mười hai chữ, con bái nhập môn hạ thì đến chữ Ngộ thứ mười, pháp danh của con là Tôn Ngộ Không đi."
Ngộ Không vừa có tên liền vui mừng hớn hở, sau khi dập đầu liền nhảy dựng lên: "Tuyệt quá! Ta có tên rồi! Tên là Tôn Ngộ Không! Hì hì Tôn Ngộ Không!"
Vừa nói, Ngộ Không vừa xoay vòng tại chỗ, cái đuôi lông xù phía sau lắc lư, đúng là bộ dạng trẻ con.
Diệp Đề cuối cùng cũng không nhịn được, cười lên, không có gì khác, dáng vẻ động vật nhỏ vui vẻ thật sự rất đáng yêu.
Ngộ Không xoay vài vòng bỗng nhiên sực tỉnh, dừng động tác, nhìn Diệp Đề với vẻ mặt vừa kích động vừa cẩn thận: "Sư phụ đã thu nhận đệ tử rồi sao?"
Diệp Đề kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Ngộ Không càng vui mừng hơn, túm lấy các đệ tử xung quanh chia sẻ niềm vui của mình:
"Sư phụ nhận ta rồi!"
"Vị sư huynh này, sư phụ đã nhận ta làm đồ đệ!"
"Ta tên là Tôn Ngộ Không, sư huynh chiếu cố nhiều hơn nhé."
Ngộ Không thân hình vô cùng linh hoạt, các đệ tử bị chào hỏi còn chưa kịp đáp lại thì đã không thấy khỉ đâu nữa, nhìn lại thì đã thấy nhảy sang bên cạnh một đệ tử khác.
Diệp Đề khẽ ho một tiếng nói: "Được rồi Ngộ Không."
Ngộ Không vừa nghe thấy liền lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đi lên phía trước đứng ngay ngắn.
Diệp Đề càng nhìn Ngộ Không càng thích, cảm thấy tiểu đồ đệ chỗ nào cũng lanh lợi, quả không hổ danh là Tề Thiên Đại Thánh tương lai.
"Ngộ Không à, đã bái nhập môn hạ của ta thì phải chăm chỉ tu luyện, không được nghịch ngợm."
Ngộ Không lập tức gật đầu lia lịa: "Sư phụ nói đúng, đệ tử nhất định nghe lời, không gây họa cho sư phụ!"