“Cha chúng nó, nếu anh nghĩ cho mẹ con ta, đời này ta coi như không uổng phí.” Đường Xuân Mai nhẹ nhàng dỗ dành chồng, trước mắt cứ lấy được đồ rồi tính sau.
Mẹ chồng dựa vào công sinh thành để lừa y, vậy thị sẽ dựa vào con cái để làm y động lòng.
Cái đầu của Tô Tam Mộc, cưỡng ép không được, chỉ có thể dỗ dành.
“Xuân Mai, cưới nàng mấy năm qua, để nàng chịu khổ rồi. Sau này, ta sẽ bù đắp cho nàng.” Tô Tam Mộc nói với vẻ hối hận, sau đó mặc áo tơi, mang theo sách đi lên huyện.
Đường Xuân Mai nhìn bóng lưng y mà không thấy chút thương cảm, đây là trách nhiệm của một người đàn ông.
“Hoằng Văn, lại đây!” Thị gọi con trai đến, đưa cho cậu một chiếc vòng tay và một cây trâm bạc.
“Con cầm lấy, lên trấn mua ít gạo. Tránh người khác, mua từng chút một.”
“Tất cả tài sản của mẹ đều ở đây, mẹ không thể để các con chết đói.”
Trong ba đứa con trai, Hoằng Văn là đứa gầy nhất, nhưng cũng hiểu chuyện nhất. Có gì ăn, cậu đều nhường cho các em.
“Mẹ, con biết rồi!” Tô Hoằng Văn không chắc mẹ có nghe thấy chuyện chạy nạn hay không, hay chỉ đơn thuần đã hiểu ra rằng không thể dựa vào cha nữa.
Trước tiên mua ít lương thực, để mẹ ăn thêm bồi bổ sức khỏe là quan trọng nhất.
[Ha ha ha, Tô Kim Bảo, bà già kia và Tô Đại Mộc, ba người đều bị xương cá mắc nghẹn.]
[Đáng đời! Dám cướp cá của mẹ ta, để chúng ăn đi! Hừ!]
[Ông nội lên trấn tìm thầy thuốc, đυ.ng phải cha ngốc.]
Tô Thiên Dư chớp mắt, kéo tay áo mẹ. Tội nghiệp mẹ, không được ăn gà rồi.
May mắn thay, nàng đã sống qua một đêm, tránh được số phận bị bán đi, còn nhận được phần thưởng từ cốt truyện.
Nàng có thể chia chút may mắn của mình cho mẹ, để mẹ khỏe hơn một chút.
Buồn ngủ quá, nàng ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi.
Đường Xuân Mai nghe thấy vậy, lòng càng thêm tuyệt vọng...
Mười phần chắc chín là tiền bạc và gạo đều không còn, đây chẳng phải lần đầu tiên.
Tô Tam Mộc bán được quyển sách quý nhất của mình với giá hai mươi lượng bạc, đặc biệt yêu cầu nhà sách đổi thành bạc vụn.
Khi lên trấn định mua gạo, y gặp cha ruột mình đang hối hả.
Cứ như vậy, mười lượng bạc bị lấy mất.
Ôm số bạc còn lại, tim Tô Tam Mộc đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên y nói dối phụ thân.
Y đi mua mười cân gạo trắng, một cân đường đỏ, một cân bánh ngọt, thêm một con gà, tất cả xếp gọn vào trong cái gùi, bên trên phủ rơm, rồi lại bọc thêm một lớp vải dầu.