Khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da, Yến Niên Thời giật mình, đầu khẽ ngả ra sau, định hét lên “Cút!”, nhưng đột nhiên nhận ra rằng ngoài câu nói đầu tiên trong lòng Lan Họa khen anh đẹp trai, anh không còn nghe thấy suy nghĩ nào khác từ cô nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Yến Niên Thời quyết định chủ động tìm chủ đề, cố tình nói lạnh lùng: “Cô cũng thấy tình trạng của tôi rồi, cô lấy tôi rốt cuộc có ý đồ gì?”
Lan Họa nhất thời không nghĩ ra câu trả lời tốt, cô chưa từng nói dối ai bao giờ.
Lan Họa lắp bắp: “Cha… cha tôi bảo tôi đến.”
Phụ hoàng sai cô đến để lấy lại chí bảo, cô nói thật lòng.
Yến Niên Thời chờ một lát, nhận ra mình thật sự không nghe thấy tiếng lòng của cô, không biết là năng lực của anh bị mất hay Lan Họa có điều gì đặc biệt.
Anh nói: “Đẩy tôi ra ngoài đi dạo.”
Giọng điệu ra lệnh này nghe chẳng khác nào bảo nữ hầu, lại thêm việc anh là kẻ trộm hèn hạ… Lan Họa cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nhưng nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của đối phương, lại không thể nổi giận.
[Không ngờ mình lại là người yêu thích sắc đẹp? Thôi, thấy anh ta chân tay bất tiện, đẩy ra ngoài đi vậy.]
Nghe tiếng vang lên trong đầu, sắc mặt Yến Niên Thời tối sầm lại, xem ra khả năng của anh chưa biến mất.
Tuy nhiên, tiếng lòng của Lan Họa rất ít, không giống những người khác, tiếng lòng vang mãi không ngừng trong đầu anh. Yến Niên Thời cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.
Trong biệt thự nhà họ Yến có thang máy, dù có xe lăn cũng rất tiện lợi. Lan Họa đẩy xe lăn xuống tầng một, bà Yến và bà Tô ngồi trong phòng khách thấy cô đẩy Yến Niên Thời ra ngoài, đều rất ngạc nhiên.
Bà Tô nghĩ: Hôm nay, Yến thiếu đang cố tình nể mặt bà mẹ vợ này nên mới để Lan Họa đẩy ra ngoài sao?
Nếu không, với tính khí nóng nảy như lời đồn của Yến thiếu, Lan Họa vào phòng anh ta, cũng nên bị đuổi ra ngay rồi mới phải.
Bà Yến nghĩ: Xem ra có vợ quả là tốt thật, chắc chắn trước kia các nữ hầu không hết lòng chăm sóc con trai, nếu không thì tại sao con trai luôn tức giận?
Bây giờ có vợ rồi, biểu cảm trên mặt con trai cũng không còn u ám như trước nữa, con dâu quả là hữu dụng!
Khi đi qua ghế sofa trong sảnh, Lan Họa khẽ gật đầu với bà Yến, coi như đã chào hỏi.
Bà Yến mỉm cười đáp lại, trong lòng rất hài lòng, không nói thêm gì, chỉ nhìn theo con trai rời đi.