Sau cơn mưa trời lại sáng, dù bão Yagi có mạnh cách mấy cũng phải khuất phục trước tình đoàn kết của con người.
Quả thực hậu quả bão Yagi đem đến không hề nhẹ, nhà cửa, đường sá bị hư hại nặng nề, may thay có các đoàn tình nguyện viên quyên góp chút tiền của để mọi người vượt qua khốn cảnh.
Tĩnh Hương cũng tham gia chung với nhóm tình nguyện đi đến các tỉnh chịu hậu quả nặng nề sau đợt bão vừa rồi, khi đến nơi cô mới biết ở những nơi cô không nhìn thấy vẫn còn rất nhiều mảnh đời chịu nhiều bất hạnh hơn cô.
Từng căn nhà đổ nát không rõ hình dạng, từng tiếng khóc than vẫn luôn vang vọng trong tâm trí cô khiến cô biết thế nào là đồng cảm.
Ở một vùng thôn quê nọ, cô thấy một cậu bé lau nước mắt trả lời phỏng vấn: “Con không cần tiền, không cần gì hết. Con chỉ cần ba mẹ con có thể trở về bên con thôi.”
Nghe đến đây, Tĩnh Hương bỗng nhớ đến mẹ mình, hình như đã rất lâu rồi cô chưa gọi điện hỏi thăm mẹ. Nghĩ ngợi một hồi, cô lấy điện thoại bấm số gọi cho mẹ.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng thân quen: “Tĩnh Hương đấy à, con có khỏe không?”
Cô thấy mũi mình bất giác cay cay, cô dụi mắt gật đầu: “Con rất khỏe, mẹ có khỏe không? Ở nhà có thiệt hại gì nhiều không ạ?”
Mẹ lắc đầu an ủi cô: “Mẹ rất khỏe con gái ạ, ở nhà cũng không thiệt hại nhiều lắm đâu.”
Nghe mẹ nói vậy cô mới thấy yên tâm hơn chút, ngừng một lát cô mới ngập ngừng nói: “Mẹ à… con nhớ mẹ lắm.”
Đây là lần đầu tiên con gái chịu mở lòng nói nhớ mình, mẹ cô xúc động hai mắt đỏ hoe khẽ nức nở: “Mẹ cũng rất nhớ con, nếu có thời gian nhớ về thăm mẹ nhé.”
Hai mẹ con tâm sự lâu thật là lâu, cô kể cho mẹ nghe cô đã làm được những lời gì, cứu được bao nhiêu người, gặp những người bạn tốt như thế nào.
Mẹ cô cũng kể cho cô nghe những chuyện ở nhà, công tác chống bão của tổ dân phố, bà còn nói phòng ngủ của cô vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ đợi cô trở về.
Tĩnh Hương nghẹn ngào vừa khóc vừa cười, thì ra cảm giác có mẹ quan tâm lại hạnh phúc đến thế. Trước đây do cô mải sống trong bóng tối nên mới quên mất mẹ cô cũng rất cần cô, bà ấy thật sự rất yêu cô.
Lâm Tuấn đột nhiên bước tới vỗ nhẹ lên vai cô, cậu thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, dưới ánh nắng mặt trời như được phủ thêm một tầng sáng mỏng: “Tĩnh Hương mau tới đây cùng chụp ảnh với mọi người đi.”
Sau chuyện này, Tĩnh Hương và Lâm Tuấn được nhà trường trao tặng bằng khen, hàng xóm thấy cô trên ti vi đều qua chúc mừng mẹ cô, ai nấy đều hết lời khen ngợi Tĩnh Hương là một đứa trẻ ngoan, nói mẹ cô thật biết nuôi dạy con cái.
Mẹ cô tự hào hai mắt đỏ lên: “Con bé vẫn luôn rất giỏi.”
Kết thúc học kỳ một, Tĩnh Hương nhanh chóng bắt xe về nhà, còn chưa về đến cửa cô đã thấy mẹ đang đứng đợi cô từ xa.
“Mẹ ơi! Con về rồi.”
Cô chạy tới sà vào lòng mẹ như ngày nhỏ, mẹ cũng mỉm cười ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình.
Ánh mặt trời lấp ló ẩn hiện sau tầng mây cũng vui lây cho cặp mẹ con. Nút thắt suốt bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Cô sẽ tự tay viết nên câu chuyện của mình, tự mình trải qua toàn bộ niềm vui nỗi buồn của tuổi trẻ. Chưa hết đâu, cô còn gặp gỡ những người bạn mới, có những kỷ niệm mới nữa, học cách mở lòng, ta sẽ thấy cuộc sống thật tươi đẹp. Từ giờ cô sẽ không trốn tránh nữa…
Lời tác giả: vậy là hết truyện rùi. Thực ra mình chỉ định viết trong đợt bão thui nên ngắn lắm, cảm ơn các bạn đã đọc ạ. Lúc đầu định end truyện nhanh nhưng do mình lười quá nên giờ mới viết tiếp đoạn kết 🤧
Kim Hòa.
12/12/2024.