Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 2

Bị vạch trần, Bạch Vô Thường cũng không tức giận, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, một khi đã bị câu hồn, người ta sẽ chết, ngay cả bọn ta cũng không có cách nào cải tử hồi sinh, nếu ngươi muốn sống, chỉ có thể mượn xác để sống lại, để bù đắp cho sai lầm này, bọn ta có thể cho ngươi những tiện lợi tối đa trong thân phận được sống lại."

Cảnh Nghi tìm cách khác: "Tôi không thể trực tiếp đầu thai sao?"

Dù sao trước khi chết cậu cũng không có người thân, cũng không có người yêu, đến đi tự do, sống chết tùy tâm.

Biết đâu đầu thai cũng có thể đầu thai vào nhà tốt, dù sao cậu cũng chưa từng làm việc xấu nào, hôm trước còn một hơi đỡ ba bà cụ qua đường cơ mà!

Hắc Vô Thường cứng mặt cười xùy nói: "Ngươi tưởng canh Mạnh Bà là trà sữa trân châu của dương gian, muốn uống là uống? Quỷ qua cầu đều phải xác minh danh tính, ngươi lại không phải Triệu XX, thân phận không khớp, chẳng phải là kéo theo bọn ta chịu phạt sao?"

Cảnh Nghi bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay chỉ trỏ: "Ồ ~~ Thì ra câu nhầm hồn sẽ bị phạt ~ à?"

Hắc Vô Thường: "..."

Giọng điệu kéo dài đầy trêu chọc này, thật muốn đánh người!

Bạch Vô Thường đóng vai người hòa giải tiếp tục khuyên nhủ: "Cảnh tiên sinh, sự việc đã rồi, ngươi vẫn nên suy nghĩ về thân phận sau khi sống lại đi."

Cũng phải.

Người tốt nhà ai lại đi cãi cọ với hai con quỷ Vô Thường ở cầu Nại Hà, nghe thôi đã thấy kinh hoàng rồi, cậu vẫn nên sớm rời đi thôi.

Hơn nữa còn có thể tự do lựa chọn thân phận, cũng không khác gì đầu thai, còn có thể bớt đi phiền não khi trưởng thành, quá tốt rồi!

Cảnh Nghi lặng lẽ xoa xoa tay, bắt đầu tính toán xem nên đòi lợi ích gì.

Chờ một lát, Bạch Vô Thường thấy cậu nhướng mày, dường như có chút động lòng, liền vội vàng hỏi: "Thế nào, Cảnh tiên sinh, suy nghĩ kỹ chưa?"

Cảnh Nghi trầm ngâm một lát, ra giá trên trời: "Tôi muốn làm CEO, kiểu mỗi phút kiếm được mấy triệu ấy, tôi muốn trải nghiệm cảm giác sung sướиɠ của người giàu có."

"Mỗi ngày đều phải có đầu bếp Michelin hàng đầu nấu cho tôi ba bữa, đi lại toàn bằng Maybach, nuôi ba tài xế, chỗ ở phải đẹp, phải tiện cho tôi bơi lội, trượt tuyết, câu cá, chơi golf... các kiểu hoạt động sang chảnh."

"À, còn phải có một đám bạn thích tiệc tùng, mỗi ngày đều có trò vui khác nhau, đúng rồi, tôi còn muốn có dị năng, nếu nhất định phải làm việc thì dị năng có thể trực tiếp xử lý hết giúp tôi, tiện cho tôi ngồi câu cá trên tầng thượng tòa nhà chọc trời, còn nữa..."

Hắc Vô Thường nhịn không nổi ngắt lời cậu: "Ngươi ở đây định cà bug với bọn ta đấy à?!"

Ồ, vị Hắc Vô Thường này hóa ra là người Đông Bắc à?

Cảnh Nghi bị quát liền rụt cổ lại, quay sang nhìn bờ bên kia cầu Nại Hà, làm bộ muốn bỏ đi: "Bà Mạnh Bà hình như ở bờ bên kia nhỉ? Đã đến đây rồi, tôi qua chào bà ấy một tiếng."

Hắc Bạch Vô Thường: !!!!

Thánh thần ơi, mẹ ngươi đều đến rồi đó.

Nơi này là nhà ngươi à? Còn chào hỏi, sao ngươi không lên trời gặp Ngọc Hoàng luôn đi! Hai vị Vô Thường chửi thầm trong lòng.

Còn gì đáng sợ hơn câu nhầm hồn? Có, đó là hồn bị câu nhầm dọa sẽ lên báo cáo sếp!

Bị phát hiện thì tiêu đời, phải xuống mười tám tầng địa ngục làm khổ sai.

Bạch Vô Thường vội vàng kéo Cảnh Nghi lại, giọng điệu mềm mỏng đi rất nhiều, kết hợp với khuôn mặt tươi cười, Cảnh Nghi nguôi giận hơn phân nửa.

Bạch Vô Thường lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Cảnh tiên sinh, điều kiện có thể đưa ra, nhưng xin đừng không hợp thói thường."

Cảnh Nghi chớp chớp mắt: "Yêu cầu của tôi rất quá đáng sao."

Hắc Vô Thường nghiến răng: "...Ngươi tự cảm thấy thế nào!"

Cảnh Nghi sờ cằm, suy nghĩ rồi nói: "Thôi được rồi, tôi cũng không làm khó hai người nữa, thân phận tôi muốn cũng đơn giản, tuổi tác tương đương tôi, nam giới... Hai người không thể cho tôi thân nữ đâu, nếu không tôi sẽ đi tìm bà Mạnh Bà kiện cáo đấy, tôi là người rất thù dai."

Vô Thường: "..."

Cảnh Nghi bắt đầu bẻ ngón tay: "Gia thế phải tốt, gia sản giàu có ăn uống không lo, tốt nhất là còn có một công việc ổn định, thu nhập hàng tháng... Nói đơn giản là khoảng trăm ngàn đi, sau thuế nhé, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Hắc Vô Thường có chút sụp đổ: "Vừa nãy ngươi còn nói muốn làm CEO gì đó! Sao lại thay đổi rồi, lương tháng ta còn chưa được trăm ngàn tiền âm phủ, ngươi dựa vào cái gì chứ!"