Ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, Tô Tích Mộc cuối cùng cũng tra được số điện thoại báo cảnh sát trên di động. Cậu vội thoát khỏi trang tìm kiếm và bắt đầu quay số gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, sau bốn tiếng chuông đều đặn, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhiệt tình nhưng có chút kỳ lạ: “Xin chào, cảm ơn bạn đã gọi đến đường dây nóng 4444. Chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Tô Tích Mộc lập tức thuật lại mọi chuyện xảy ra tại đây và yêu cầu bên họ nhanh chóng đến hiện trường.
Không ngờ, sau khi nghe cậu trình bày, giọng nói bên kia liền trở nên thờ ơ, không còn chút nhiệt tình theo quy trình nào, chỉ máy móc hỏi: “Được rồi, xin hỏi địa chỉ của bạn ở đâu?”
“Biệt thự, ngõ 837, Đại lộ Tài Phú.”
Tô Tích Mộc thầm cảm thấy may mắn, dù trong sách không ghi địa chỉ cụ thể của nhà họ Tô, nhưng ký ức của nguyên chủ đã giúp cậu biết điều này.
Ai ngờ, vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền “cạch” một tiếng, dập máy ngay lập tức.
Tô Tích Mộc sốt ruột, thử gọi lại.
Thế nhưng, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã “cạch” một tiếng nữa, lại dập máy vội vã.
Cậu cảm giác mình không giống một người cần được giúp đỡ mà như một thứ tai họa nào đó khiến người ta hoảng sợ.
Tô Hàng Lâu bị anh cả túm tóc, đầu hắn ta đập mạnh xuống sàn từng cú một, gạch đá vỡ tung tóe, máu chảy đầm đìa. Thế nhưng ngoài vài tiếng hừ mũi đầy uất ức, hắn ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, như thể nắm chắc mọi chuyện trong tay.
Hắn ta biết, anh cả tạm thời sẽ không gϊếŧ chết cậu em trai mới này.
Bởi vì chính hắn ta là người đã dẫn Tô Tích Mộc đến gia đình này. Chỉ có hắn ta mới có quyền, khi Tô Tích Mộc vi phạm quy tắc, gϊếŧ chết cậu hoặc ra lệnh cho các thành viên khác trong gia đình ra tay.
Trừ phi, có một sức mạnh tà dị nào đó mạnh hơn hắn ta, phá vỡ phó bản của hắn ta và cưỡng ép tấn công con mồi thuộc về hắn ta.
Khi cảm giác đau nhức và chóng mặt nơi đầu ngừng lại, thấy anh cả không có ý định tiếp tục, Tô Hàng Lâu giơ tay lau mặt, tiện thể quệt máu lên thảm phòng khách, rồi dựa người vào mép ghế sofa.
Người đàn ông vừa gây ra trận bạo hành lúc nãy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề để lộ chút cảm xúc. Anh cả Tô Huyền Hiêu, trong bộ âu phục đen chỉnh tề, chậm rãi tháo đôi găng tay trắng dính máu, lạnh lùng liếc về phía một góc phòng.
Sàn nhà bị đập lún một mảng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã mờ đi và trở lại như lúc đầu.
Tô Hàng Lâu ngồi bệt trên sàn, vết thương sâu hoắm trên trán lộ cả phần trắng bên trong, đang nhúc nhích tự chữa lành.
Ánh mắt Tô Huyền Hiêu dừng lại ở phía sau lưng ghế sofa gần cầu thang, nơi một thiếu niên đang cầm trong tay thanh kiếm dài màu vàng.
Nhịp tim Tô Tích Mộc có chút rối loạn.
Cậu ôm chặt vũ khí mà mình “cướp” được từ bức tượng hiệp sĩ ngoài hành lang, cẩn thận thò nửa khuôn mặt ra từ phía sau ghế sofa, muốn tìm cơ hội.
Sau khi chắc chắn không gọi nhầm số cảnh sát, cậu quay lại bấm số lần thứ ba, nhưng đầu dây bên kia không chịu nổi nữa, mắng thẳng cậu một câu: “Đồ thần kinh.”
Cậu không chắc liệu phong tục của thế giới xuyên sách này có khác biệt lớn so với nơi của mình không. Nhưng nghe âm thanh ầm ĩ vẫn đang vang lên, suýt nữa từ một vụ bạo hành gia đình biến thành hiện trường vụ án mạng, cậu không thể thờ ơ mà đứng nhìn.
Chỉ có thể tự mình hành động.
Tô Tích Mộc cầm thứ mà cậu tìm được, vũ khí hiện tại có vẻ vừa uy lực vừa đe dọa nhất, rồi từ sau ghế sofa thò đầu ra. Lập tức, cậu cảm thấy có một bóng đen phủ xuống trước mặt mình.
Cậu ngây người ngẩng đầu lên, phát hiện “anh cả” mà ba giây trước cậu còn nghe thấy tiếng bước chân từ phía đối diện, đã đi tới sát trước mặt cậu.
Hơn nữa, dường như anh ta đã phát hiện ra cậu.
Tô Huyền Hiêu nhìn thanh kiếm trong tay Tô Tích Mộc, biểu cảm rõ ràng không tán thành.
Anh ta đưa tay ra, dễ dàng lấy thanh kiếm từ tay thiếu niên đối diện.