Trên đường rời đi, hai ba con đi ngang qua một cửa hàng khác, cũng tiện thể chọn cho Thẩm Bạch Chu mấy bộ đồ.
Mua sắm xong xuôi, Thẩm Ôn dẫn Tinh Nặc quay lại tiệm cắt tóc ở tầng dưới.
Vừa vào tiệm, Tinh Nặc đã vùng vẫy đòi xuống đất, chân vừa chạm đất liền chạy thẳng về phía người anh trai.
“Anh ơi!”
Chạy tới trước mặt thiếu niên tóc bạc, Tinh Nặc vừa định vùi mặt vào lòng hắn ta thì vừa ngẩng đầu đã sững người.
Đối phương bật cười khẽ một tiếng, đưa tay xoa xoa má cậu trêu chọc.
“Nhóc con nhà ai đây, sao lại gọi anh là anh trai thế?”
Bên kia, Thẩm Bạch Chu vừa mới nhuộm tóc đen, sắc mặt khó coi, hờ hững liếc thiếu niên tóc trắng một cái.
“Tinh Nặc lại đây, anh trai ở đây này.”
Mặt Tinh Nặc bị xoa đến đỏ bừng, cả người lơ ngơ, bước lùi hai bước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạch Chu – người có mái tóc đen đứng bên cạnh.
“Anh ơi?”
Tinh Nặc gãi gãi má, nghiêng đầu, giọng không chắc chắn.
Thẩm Bạch Chu ừ một tiếng, sợ mặt mình quá cứng đơ làm Tinh Nặc sợ, liền cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Anh trai nhuộm tóc rồi, trước khi ra khỏi nhà chẳng phải đã nói rồi sao, sẽ nhuộm thành màu đen.”
Tinh Nặc có nhớ, nhưng vì còn nhỏ nên chưa hiểu rõ khái niệm nhuộm tóc.
Nhìn mái tóc thay đổi hoàn toàn của anh trai, cậu vẫn còn hơi không dám tin.
Tinh Nặc bước từng bước nhỏ lại gần, đưa tay ra.
Thẩm Bạch Chu hiểu ý, cúi người quỳ gối, nửa ngồi trước mặt bé con.
Hắn ta cúi đầu xuống, để lộ phần tóc đen mới nhuộm, giúp Tinh Nặc dễ dàng chạm tới.
Tinh Nặc sờ lên mái tóc đen mới của anh trai, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tò mò mới mẻ.
“Màu đen?”
Thẩm Bạch Chu lại “ừ” một tiếng, thấy bé con không phản kháng gì, liền cúi người bế cậu lên.
“Không nhận ra anh trai à?”
Tinh Nặc vừa nhận nhầm người nên mặt đỏ ửng, ra sức lắc đầu nhỏ.
“Nhận ra rồi.”
Vừa nói, cậu vừa chun mũi, như cún con rúc vào cổ Thẩm Bạch Chu ngửi ngửi.
Như để xác nhận điều gì, Tinh Nặc gật đầu thật mạnh.
“Là anh trai.”
Tinh Nặc nhớ rõ mùi hương đó.
Lạnh lạnh, lại mang theo chút mặn mòi ẩm ướt của nước biển.
Thẩm Ôn cũng bước tới, đứng bên cạnh xoa đầu bé con, mắt cong cong cười: “Bé con thông minh quá, nhận ra anh trai ngay.”
Tinh Nặc ôm đầu bị xoa rối bù, “ư ư a a” hai tiếng, vùi mặt vào vai anh trai, tạm thời không thèm để ý tới papa nữa.
Thẩm Bạch Chu lại nghiêm túc mở miệng: “Tinh Nặc không quen việc nhuộm tóc, anh cũng đừng sờ đầu em ấy mãi.”
Thẩm Ôn vẫn cười tít mắt, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng.
“Biết rồi.”
Không biết còn tưởng đây là con của hắn ta ấy chứ.
Bảo vệ kỹ ghê.
...
Gió cuối xuân thổi tới lúc chập tối vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng, từ từ lướt qua má người, mang theo hơi ấm tràn đầy.
Tinh Nặc bắt đầu buồn ngủ trên đường về nhà, cái đầu nhỏ không ngừng gật gù, mí mắt suýt nữa thì dính chặt lại, không mở ra nổi.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, cậu vừa chạm gối đã ngủ say.
“Ngày hôm nay Tinh Nặc mệt rồi, để bé con ngủ yên đi.” Thẩm Ôn liếc mắt nhìn Thẩm Bạch Chu.
Hắn ta đang nhìn chăm chăm em trai, bàn tay vừa đưa ra định xoa đầu em đành phải rụt lại, chỉ khẽ “ồ” một tiếng rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, giọng nói lạnh lùng, không chứa chút tình cảm nào của Thẩm Ôn vang lên:
“Thẩm Bạch Chu, từ giờ cậu sẽ ở đây, sau đó tôi sẽ tìm một trường học cho cậu, làm thủ tục nhập học.”
Hắn ta hiểu rõ “đi học” nghĩa là gì, sự lười nhác trong đáy mắt lập tức thu lại.
“Tôi phải đi học?” Hắn ta hơi mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thẩm Ôn liếc hắn ta một cái, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo.
“Sao, có vấn đề gì sao?”
Nói đoạn, Thẩm Ôn cất giọng mỉa mai: “Ở trường học chút kiến thức đi, không thì chỗ khiếm khuyết về trí tuệ lộ ra rõ lắm.”
Hắn ta không dám phản kháng mệnh lệnh của Thẩm Ôn, há miệng, cuối cùng cũng cố gắng khó khăn tự biện bạch một câu.
“Tôi cũng khá thông minh mà.”
Thẩm Ôn mặt không biểu cảm: “Ồ.”