Mẹ cô bé biết những nam sinh ở độ tuổi này thường có tính cách hơi kỳ quặc, dù đối phương không đáp lời cũng là chuyện bình thường.
Con trai bà còn suốt ngày ở nhà luyện kết Kim Đan, chìa hai ngón tay gầy gò ra múa may khắp nơi.
Nhìn mà mẹ cô bé chỉ muốn điên lên, hận không thể đập cho nó một cái.
Cô bé không hề nản chí, tiếp tục nhảy nhót hỏi: “Chị tên Tiểu Nhiễm, em tên gì vậy?”
Tinh Nặc cúi đầu nhỏ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bé một lát, sau đó lấy hết dũng khí, giọng nói mềm mại cất lên:
“Tinh Nặc.”
Cô bé muốn kéo tay cậu xuống chơi, nhưng Thẩm Bạch Chu lập tức tránh đi như thể bảo vệ gà con.
Ánh mắt hắn ta đầy cảnh giác và xa cách, sắc mặt lạnh lùng, sợ đến mức như thể em trai mình là búp bê thủy tinh, chỉ cần chạm vào là vỡ ngay.
“Về thôi.”
Giọng nói của Thẩm Bạch Chu lạnh lùng như vẻ ngoài, mang theo chút khàn khàn uể oải chưa tỉnh ngủ.
Tinh Nặc bị bế đi về nhà, tựa lên vai anh trai, gương mặt trắng nõn bị ánh mặt trời hong khô, nhuộm một chút ửng đỏ, những lọn tóc xoăn mềm mại rũ xuống hai bên má.
Thấy Tiểu Nhiễm ra sức vẫy tay chào tạm biệt mình, Tinh Nặc lập tức cong mắt lên.
Cậu cũng bắt chước cô bé, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, vẫy vẫy về phía đối phương.
Làm quen được một người bạn mới, còn học được cách chào hỏi, sau khi về nhà, Tinh Nặc vẫn còn rất phấn khích.
Bé con lon ton chạy quanh phòng khách, đôi mắt lấp lánh, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Đi lòng vòng quanh ghế sô pha hai vòng, sắc mặt Tinh Nặc dần tái nhợt, sắc đỏ mỏng manh vừa được ánh nắng nhuộm lên nhanh chóng biến mất, cậu vịn vào sô pha, ho khẽ hai tiếng.
Thẩm Bạch Chu khi còn ở tòa thành cổ đã học được cách rót nước, hắn ta bưng cốc nước vững vàng đi đến, đút cho cậu uống.
Nước ấm vừa vặn, Tinh Nặc ừng ực uống một nửa cốc.
Tinh Nặc uống xong, khôi phục được chút tinh thần, dùng ngón tay nhỏ chỉ về phía tivi.
“Xem đi.”
Thẩm Bạch Chu lắc đầu, mái tóc lạnh lẽo lướt qua má cậu, lên tiếng từ chối.
“Không được.”
Papa đã nói, xem máy chiếu nhiều sẽ làm hỏng mắt của con non loài người!
Chắc chắn tivi cũng có lý do tương tự.
Không được xem tivi, Tinh Nặc ỉu xìu cúi thấp đầu, ngay cả mấy sợi tóc cũng lộ ra vẻ mềm nhũn.
Cậu cuộn mình trên ghế sô pha, sự phấn khích vừa qua đi, cơn mệt mỏi lại ập đến như thủy triều.
Lượng vận động hôm nay đã vượt xa so với lúc ở tòa thành cổ.
Mi mắt Tinh Nặc dần dần khép lại, cuộn tròn trên sô pha, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Thẩm Bạch Chu nằm bò trước sô pha, chống nửa khuôn mặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm đứa em trai của mình.
Hắn ta vươn tay, nhẹ nhàng chọc vào mái tóc bông xù và đôi má mềm mại của Tinh Nặc.
Đầu ngón tay lạnh băng chạm vào làn da ấm áp mềm mịn, giống như đâm vào một đám mây bông.
Thấy Tinh Nặc bị nhột đến mức nhăn cả chóp mũi, Thẩm Bạch Chu không nhịn được mà nheo mắt cười.
Chọc chọc một hồi, đến khi đã thỏa mãn, hắn ta đứng dậy, bế bé con về phòng ngủ.
Đóng cửa phòng ngủ xong, bước chân Thẩm Bạch Chu không dừng lại, đi thẳng đến tivi, bật máy.
Con người không thể xem tivi nhiều, nhưng Thẩm Bạch Chu thì không giống vậy.
Dù gì hắn ta cũng đâu phải con người.
Thẩm Bạch Chu vừa để ý động tĩnh trong phòng ngủ, vừa dán mắt vào màn hình tivi.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, hắn ta đã thành thạo cách đổi kênh và điều chỉnh âm lượng.
Hơn nữa, còn tìm được một bộ phim hoạt hình cực kỳ phù hợp cho con non loài người!
Xem hết tập này đến tập khác, đến khi Thẩm Bạch Chu hoàn hồn thì bóng dáng của Thẩm Ôn đã xuất hiện lặng lẽ ở cửa.
“Rất hay sao?”
Mái tóc vàng của Thẩm Ôn suôn mượt rủ xuống sau vai, trên tay dính chất lỏng màu đỏ không rõ là gì, nụ cười âm trầm mà dịu dàng, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đôi mắt Thẩm Bạch Chu lập tức trợn tròn, mất nửa nhịp mới phản ứng lại, vội vàng lắc đầu.
“Không có, ngài về rồi à?”
Đối với Thẩm Ôn, loại quái vật cấp cao như Thẩm Bạch Chu đã thoát khỏi bản năng chỉ biết gϊếŧ chóc và cắn nuốt, vừa kính sợ, lại vừa không nhịn được mà muốn đến gần.