Sau Khi Nuôi Nấng Nhãi Con Bị Lưu Đày, Nàng Thành Bạch Nguyệt Quang Của Cổ Nhân

Chương 4: Trở Về

An Lạc rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng giúp nhóc con lau nước mắt. Đột nhiên, chiếc điện thoại trên sàn rung lên một cái. An Lạc nhặt lên xem, chỉ thấy màn hình hiển thị:

"Người bạn theo dõi sắp phát sóng trực tiếp!

Đếm ngược: 9 phút 56 giây..."

An Lạc thoáng sững người.

Điều này có phải nghĩa là, chín phút nữa, Dư An sẽ phải trở về không?

“Em uống chút nước trước đi!”

Cô vội vã bảo nhóc con ngồi xuống, rót một cốc nước ấm rồi chạy nhanh vào bếp, lấy ra hộp sữa ấm đã chuẩn bị sẵn, cùng một túi bánh mì nướng.

“Ăn chút đồ này lót bụng trước.”

Sau đó, cô bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách tìm đồ.

Dù không đánh được heo rừng, nhưng lão phu nhân bị say nắng thì có thể uống chút nước thuốc Hoắc Hương Chính hoặc chườm đá...

An Lạc lấy từ ngăn đá tủ lạnh ra một chai nước khoáng lạnh cứng như đá, rồi tìm thêm hai chai dầu gió.

Cô lục lọi thêm, cuối cùng lấy ra một chiếc túi nhỏ, nhét toàn bộ những thứ đó vào, thậm chí còn nhét thêm vài viên kẹo sữa vào kẽ hở.

Nghĩ tới cô gái nhỏ kia đã liều mạng chiến đấu với heo rừng, An Lạc lại chạy vào bếp, cầm lấy con dao lọc xương.

Khi quay lại phòng khách, cô nhìn thấy nhóc con đang hai tay cầm cốc nước, nhìn chằm chằm vào sữa và bánh mì với ánh mắt thèm thuồng, nuốt nước bọt, khuôn mặt lộ rõ vẻ khao khát.

Cô thở dài bất lực.

“Sao không ăn?”

Dư An đứng dậy cúi người chào, dáng vẻ y hệt một người lớn thu nhỏ đang làm nghi thức.

“Cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ đã ban nước và đồ ăn, nhưng ta muốn mang về, để cùng ăn với tằng tổ mẫu, tổ mẫu còn có các thím và cô cô.”

Nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cúi gục đầu vì xấu hổ.

Tiên nữ tỷ tỷ có nghĩ mình là kẻ không biết điều không nhỉ?

An Lạc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Em có thể mang về, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc em trước ăn một chút cả.”

Vừa nói, cô nhét một viên kẹo sữa vào miệng nhóc con.

Hương vị ngọt ngào, mùi sữa thơm lừng nhanh chóng chinh phục vị giác của Dư An.

An Lạc lấy chiếc túi vải đi chợ hay dùng, nhét vào đó năm, sáu cái bánh bao và hai quả táo tươi mọng nước.

Nếu không phải sợ bị đám quan sai cướp mất, hoặc sợ Dư An không mang nổi, cô đã nhét thêm nhiều đồ nữa.

“Trong túi nhỏ này là thuốc, nhất định phải giữ cẩn thận bên mình, biết chưa?”

Vừa nói An Lạc vừa giúp Dư An đeo túi trước ngực, giấu dưới bộ quần áo nâu rộng thùng thình.