Xuyên Qua Thú Thế: Muôn Vàn Hùng Thú Quỳ Cầu Ta Sủng Ái

Chương 23: Quá ngắn, không cần!

Thức Nhất chưa từng được ăn món nào ngon đến vậy. Khi nuốt miếng thịt cuối cùng xuống với vẻ luyến tiếc, ánh mắt hắn trở nên kiên định, như thể đã hạ quyết tâm. Hắn đột ngột đứng dậy, xốc mạnh chiếc váy da thú sang một bên.

Dưới ánh trăng, trên nền đá giữa sườn núi, một bóng người hiên ngang đứng đó, tự tin "trưng bày" tài sản của mình, nó từ từ "ngẩng cao đầu".

Đây là phương thức thú nhân cầu ái. Nếu giống cái có hứng thú, sẽ nhận thú nhân này vào trận doanh.

Thức Nhất rất tự tin về bản thân. Hắn từng quan sát những thú nhân khác trong đội tuần tra, chẳng có ai sánh được với hắn.

Đồ Linh nhất định sẽ thu nhận hắn.

Nhưng ngay lúc này, Đồ Linh đã ngây người với cảnh tượng trước mặt, đến nỗi miếng thịt đang cắn dở cũng rơi xuống đất. Một dấu chéo đen hiện lên trong đầu nàng.

Nàng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi. Nàng vẫn là đánh giá quá thấp sự "mặt dày" của đám thú nhân. Thực sự là không có liêm sỉ gì hết trơn!

"Lĩnh chủ Đồ Linh, ngài... ngài có hài lòng với những gì nhìn thấy không? Ta... ta muốn gia nhập trận doanh của ngài!"

Thức Nhất đỏ bừng mặt, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Đồ Linh, trong khi mấy thú nhân khác thì mặt mày đen thui.

"Quá ngắn, không cần!"

Quá ngắn, không cần?

Thức Nhất nghĩ có lẽ câu đó không phải nói với mình chứ? Hắn nhìn ba thú nhân trưởng thành khác rồi nói: “Lĩnh chủ Đồ Linh, dù Bạch Kỳ quả thật hơi yếu, nhưng ngài cũng không thể nói vậy với hắn chứ.”

Bạch Kỳ vốn đang đen mặt, nghe Thức Nhất nói vậy, lại tưởng rằng Đồ Linh thật sự chê mình ngắn, đành cúi đầu với ánh mắt đáng thương nhìn Đồ Linh: “Thư chủ, thật xin lỗi, khiến ngài thất vọng rồi.”

Đồ Linh ngơ ngác: “Ta không nói Bạch Kỳ, ta nói ngươi. Bạch Kỳ còn to hơn ngươi nhiều.”

Rồi nàng véo véo má Bạch Kỳ: “Bạch Kỳ của chúng ta nhìn thì yếu ớt yếu ớt, nhưng thật ra to nha.”

Nghe Đồ Linh nói thế, Bạch Kỳ mới nở nụ cười vui vẻ rồi lại kiêu ngạo nhìn Thức Nhất, như thể muốn nói ai nhỏ thì người đó tự biết, ta mới không nhỏ đâu, hừ.

Ngay khi lời nói của Đồ Linh vừa dứt, một tia chớp lóe lên trên đỉnh đầu của Thức Nhất, như có thứ gì đó vụn vỡ trong tâm trí hắn.

Trong đầu không ngừng vang lên câu nói: “Bạch Kỳ còn to hơn ngươi nhiều.”

"... Lĩnh chủ Đồ... Đồ Linh, hình như trời sắp mưa rồi, ta về nhà đây.”

Mọi người ngạc nhiên: “Sắp mưa ở đâu?”

Thức Nhất lẩm bẩm: “Ta vừa thấy tia chớp mà.”

Rồi cứ thế, Thức Nhất hồn bay phách lạc, từ từ bước xuống núi, miệng cứ lẩm bẩm: “Trời sắp mưa rồi, trời sắp mưa rồi, ta phải rời khỏi đây thôi.”

Trong lòng Đồ Linh cười lạnh, đó chính là kết cục cho việc quấy rầy bữa ăn của ta.

Nói Bạch Kỳ to hơn chỉ là giả dối thôi, Thức Nhất tự tin về bản thân là có lý do. Nàng chỉ đơn giản là trả đũa chuyện hắn đã làm phiền bữa ăn của mình mà thôi.

Sau bữa ăn, Đồ Linh trải hai tấm da hổ lên chỗ cao nhất, trông giống như một cái giường, lại còn là một chiếc giường siêu lớn cỡ 2 mét x 5 mét.

Chỉ là hơi cao, lỡ ban đêm lăn xuống thì không an toàn lắm.

Vì thế nàng sắp xếp để Ngân Ngân và Tử Dạ ngủ ở mép giường, còn nàng và hai tiểu tể tử ngủ ở giữa. Nếu có lỡ ngã xuống một cái thì cũng không sao.

Mọi người đều đã ngủ. Tử Dạ nằm ở mép giường lén bò qua người Bạch Kỳ: "Bạch Kỳ, ngươi ngủ lui sang bên kia một chút, chật chội quá."

Bạch Kỳ mơ màng dịch sang bên cạnh, kết quả là giờ hắn lại nằm ở mép giường.