Lần trước sau khi Thức Nhất chứng kiến phương pháp săn bắt của trận doanh Đồ Linh, hắn đã truyền lại phương pháp đó cho các thú nhân khác và giải thích ý nghĩa của các ký hiệu.
Sau khi mọi người áp dụng phương pháp này, việc săn bắt quả nhiên dễ dàng hơn nhiều, nên Thức Nhất đặc biệt đến để cảm ơn Đồ Linh và mang theo một ít thức ăn.
Không ngờ khi hắn vừa đến nơi, liền thấy một tiểu giống cái nhỏ bé, yếu ớt đang chìm dưới nước, trông rất bất lực.
Trước đây, trong bộ lạc từng có giống cái bị chết đuối vì rơi xuống nước, nên hắn lập tức tiến tới cứu giúp, vớt tiểu giống cái đó lên bờ.
Nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện tiểu giống cái bị rơi xuống nước hóa ra chính là Đồ Linh mà hắn đang tìm.
Lúc này Đồ Linh vừa được hắn bế lên từ dưới nước, mái tóc ướt sũng dính sát vào gương mặt và cơ thể, làn da trắng như tuyết lộ ra dưới mái tóc đen nhánh. Đôi môi đỏ mọng mềm mại đang thở dốc kịch liệt, từ góc nhìn của hắn còn có thể thấy hai đỉnh tuyết trắng cao vυ't.
Thức Nhất nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp, đôi tay vô thức siết chặt hơn, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh lộn xộn. Đôi mắt hắn cứ chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy kia, nhưng không nghe được gì, cho đến khi một cơn đau dữ dội từ đâu đó truyền đến mới khiến suy nghĩ hỗn loạn dừng lại.
Dẫu vậy, hắn vẫn không chịu buông người trong lòng ra. Khi nhận thức được nơi đau và lý do gây đau, suy nghĩ trong đầu hắn lại tiếp tục bay xa và rối bời hơn trước.
Đồ Linh bóp mạnh một cái, cuối cùng cũng thấy thú nhân đang ngẩn người có phản ứng. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, hắn lại trở nên ngơ ngác như một kẻ ngốc, bất động không nhúc nhích. Đột nhiên, Đồ Linh cảm thấy thứ trong tay mình càng lúc càng lớn, sắc mặt nàng cũng dần tối sầm lại.
Đồ Linh cười lạnh, ngón tay búng một cái, lập tức tạo ra tia lửa, châm ngay chỗ duy nhất trên người Thức Nhất có thể cháy được.
Lần này, Thức Nhất cuối cùng cũng hoàn hồn. Hắn nhẹ nhàng đặt Đồ Linh xuống bờ, sau đó vội vàng dập lửa đang bùng lên. Nhưng chỗ đó đã bị cháy tàn tạ không ra hình dáng, khiến hắn xấu hổ phải dùng tay che lại. Hắn nhanh chóng lấy chiếc váy da thú ném trên bờ quấn quanh eo.
Mặc dù không rõ vừa rồi thứ nóng bỏng kia là gì, nhưng Thức Nhất cũng ngại không dám hỏi thêm. Sau khi mặc xong, hắn nhìn Đồ Linh đã chỉnh trang lại quần áo, nhưng sắc mặt nàng lại xanh mét nhìn chằm chằm vào mình. Thức Nhất chỉ có thể gượng gạo cúi người hành lễ: “Lĩnh chủ Đồ Linh, vừa rồi ta đã mạo phạm. Thấy lĩnh chủ sắp chết đuối, ta mới hành động như vậy.”
Mồm nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn suy nghĩ về ánh mắt Đồ Linh nhìn mình – hung dữ thật đấy, nhưng sao hắn lại thấy thích thế này!
“Chết đuối?” Đồ Linh cười lạnh trong lòng, rõ ràng là bị sắc quỷ bám vào người: “Đây là lãnh địa của ta, ngươi đến đây làm gì?”
Thức Nhất lúc này mới nhớ ra mục đích chuyến đi, vội nhặt thịt trên mặt đất lên: “Lĩnh chủ Đồ Linh, lần trước chỉ dạy phương pháp thực sự rất hiệu quả, nên ta đại diện bộ lạc đến để cảm tạ.”
Đồ Linh “ồ” một tiếng, cười nói: “Muốn cảm tạ mà chỉ mang vài miếng thịt này thì có phải quá qua loa không?”
Thức Nhất ngẩng đầu mong đợi, hắn thật sự không ngại nếu phải lấy thân báo đáp.
“Vậy lĩnh chủ Đồ Linh muốn cảm tạ thế nào mới hài lòng?”
“Theo ta.”
Đồ Linh dẫn Thức Nhất vào trong sơn động. Bên trong có 3 giống đực và 2 tiểu tể tử dừng trong tay việc đang làm nhìn qua.