Giữa thời tận thế, một vài người nam đang quỳ xuống nơi Đồ Linh đã chiến đấu với tang thi vương, điên cuồng đào bới đống gạch ngói đổ nát, bàn tay họ đã không còn chỗ nào lành lặn, họ không tin một người mạnh mẽ như Đồ Linh lại chết đi như vậy.
Nhưng giờ đây, Đồ Linh không thể biết tình trạng của họ nữa, giờ đây chỉ có thể sống tốt những ngày hiện tại.
Mùi thơm thức ăn bay tới, là Tử Dạ đang nướng thịt, mọi người đều biết kỹ năng này, kể cả Phù Tường nhỏ tuổi nhất cũng có thể nướng thịt rất ngon.
Đồ Linh rảnh rỗi đến mức không có việc gì đi dạo khắp động, như thể đang tuần tra địa bàn của mình, thực chất là đang tính toán xem làm thế nào để sửa sang lại cái sơn động hỏng hóc này của mình.
Nàng đưa tay chạm vào vách đá, rất sạch sẽ, không có bụi bẩn, xem ra Phù Tường ở nhà làm việc rất chăm chỉ.
Sau khi vứt hết đống đồ linh tinh bên trong, sơn động vốn rộng rãi nay trông lại càng trống trải hơn.
Sơn động có diện tích khoảng tám chín mươi mét vuông, chiều cao khoảng mười mét, ánh sáng khá tốt, những ngày nắng đẹp, hơn nửa động đều được ánh nắng chiếu rọi.
Trong động không hoàn toàn bằng phẳng, ở góc trong cùng có hai tầng nhô lên ở các độ cao khác nhau, tầng cao nhất cách mặt đất khoảng ba mét, hình dáng dựa sát vào tường thành một nửa vòng tròn, cạnh dài khoảng năm mét, cạnh ngắn khoảng hai mét.
Tầng nham thạch nhô thấp hơn kia chỉ cao bằng một nửa so với tầng cao.
Đồ Linh nghĩ rằng chỗ này mà không làm thành giường thì thật là uổng phí.
Ngoài hai chỗ nhô lên này, còn có vài chỗ nhô nhỏ nhỏ khác, có thể làm thành bếp, bàn gì đó.
Nghĩ vậy, Đồ Linh lấy ra từ không gian của mình một cái máy mài, đồng thời lấy ra vài chiếc búa, búa lớn, dùi đυ.c. Tuy nói trong không gian không có thức ăn, nhưng các loại công cụ thì không thiếu.
Nhưng một số công cụ này cần sạc điện, khi hết điện sẽ trở thành phế phẩm.
Ăn xong thì bắt đầu làm việc.
Ngân Ngân mang Ngân Cát trở về, muốn để Ngân Cát nằm xuống nghỉ ngơi một chút nhưng lại phát hiện trong động dường như không có chỗ nào để nằm.
“Đặt hắn lên tấm da hổ đi, ăn cơm trước đã.” Đồ Linh có lòng tốt nói.
“Sẽ làm bẩn da hổ mất.” Ngân Ngân khó khăn lắm mới tìm lại được sói con, không dám sơ suất chút nào, sợ rằng Đồ Linh lại giận mà vứt tiểu tể tử đi.
“Bẩn thì giặt thôi. Nhanh lên, đừng chần chừ nữa.” Ngân Ngân lúc này mới yên tâm đặt sói con xuống và đi ăn.
Ai ngờ rằng con sói con đang ngủ lại ngửi thấy mùi thơm mà tự tỉnh dậy, mơ màng bò dậy, lê bước chân khập khiễng về phía Đồ Linh.
Đồ Linh cảm thấy có gì đó ngứa ngáy sau lưng, quay lại nhìn, thấy con sói trắng muốt, đôi mắt hơi mở, đang dụi vào người nàng.
"Hú...u."
Dễ thương quá, Đồ Linh cảm thấy tim mình sắp tan chảy, nàng vốn không có chút sức kháng cự nào trước những vật đáng yêu. Vì ngại với thân phận của mình, nàng không muốn làm những việc hạ thấp phong thái.
Con sói nhỏ còn muốn tiếp tục dùng mũi ướŧ áŧ của nó dụi vào lòng bàn tay của Đồ Linh, nhưng đã bị Ngân Ngân nhanh chóng bế lên, cảnh giác nhìn Đồ Linh.
Đồ Linh cắn môi, có chút không vui. Nàng đâu phải là lão vu bà, cũng không ăn thịt tiểu hài tử, hắn có ý gì đây? Hôm nay nàng nhất định phải chạm vào con sói con này.
"Đưa đây cho ta."
Ngân Ngân im lặng, không nói đưa mà cũng không nói không đưa, chỉ ôm chặt hơn.
"Nói lại lần nữa, đưa đây."
Ngân Ngân cúi đầu, lắc đầu từ chối, còn lén nhìn biểu cảm của Đồ Linh, phát hiện sắc mặt của Thư chủ quả thật không dễ nhìn, sợ đến nỗi cúi đầu thấp hơn nữa.
Đồ Linh hết kiên nhẫn, bật dậy, lớn giọng quát: "Ngân Ngân! Đừng ép ta đánh cái đầu của ngươi!"
Ngân Ngân hoảng sợ nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Ngân Cát liền chạy ra khỏi động. Bạch Kỳ nhanh chóng ngăn cản: "Đừng mà, Ngân Ngân!"
Hành động của hắn như vậy rõ ràng là phản chủ, kết cục hoặc là chết, hoặc bị đuổi khỏi bộ lạc.
Ngân Ngân cũng rất đắn đo, nhưng hắn sợ. Sói con của hắn còn quá nhỏ.
Đồ Linh đứng dậy ôm Ngân Cát vào lòng, lần này Ngân Ngân cũng không dám phản kháng.
"Làm gì mà diễn sâu như thế?"
Sau đó không để ý đến phản ứng của mọi người, nàng vùi mặt vào bụng con sói nhỏ, hít lấy hít để một hơi. Rồi thản nhiên cho sói con ăn thịt nướng, đút một miếng lại xoa xoa đầu.