Xuyên Qua Thú Thế: Muôn Vàn Hùng Thú Quỳ Cầu Ta Sủng Ái

Chương 17: Chuộc lại Ngân Cát

Trời vừa sáng, mọi người đều tỉnh dậy, hứng khởi chạy đến bên các hố bẫy để kiểm tra thành quả.

Trong hố có thịt bị treo lên để dụ những con thú rơi vào bẫy, cũng có những con dường như vô tình rơi vào khi đi ngang qua, như hươu, bò và một số loài khác, mà vốn dĩ không ăn thịt, có lẽ không phải bị dụ bắt.

Trong đó có một cái hố còn có một thú nhân dáng vẻ thanh tú, trên đầu có hai cái sừng dài như sừng hươu khiến hắn trông như một vị thần tiên từ trên trời xuống. Đáng tiếc, chiếc váy làm bằng da thú hở hang đã nhanh chóng làm tan biến hình tượng ấy.

Bạch Kỳ nhìn thấy rõ người dưới đáy hố liền kêu lên: "Thủ lĩnh Thức Nhất!"

Thì ra, thú nhân dưới đáy hố chính là thủ lĩnh của đội tuần tra trong bộ lạc.

Mọi người nhanh chóng kéo hắn ra khỏi hố.

Toàn thân Thức Nhất dính đầy bùn đất, nhưng hắn không hề tỏ ra bối rối: "Tối qua ta đang tuần tra, không cẩn thận bước hụt nên rơi xuống đây, cũng không biết sao ở chỗ này lại có một cái hố lớn như vậy."

Đồ Linh và mấy người khác ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn trời.

"Thư chủ Đồ Linh, ta có thể nhờ Bạch Kỳ và mọi người giúp ta lấp cái hố này lại không? Để tránh các thú nhân khác lại rơi vào."

Thức Nhất nhìn Đồ Linh với vẻ chân thành. Dù trong bộ lạc, hầu hết mọi người đều coi thường Đồ Linh, nhưng Thức Nhất lại không như vậy.

Bởi hắn luôn tin rằng mọi thú nhân đều tốt bụng và luôn giúp đỡ lẫn nhau, và hắn tin rằng Thư chủ Đồ Linh chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị của mình.

"Không." Đồ Linh đáp lại rất dứt khoát: "Cái hố này là ta đào."

Thức Nhất: ...... Cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người lại không thích Thư chủ Đồ Linh.

"Đào hố để làm gì?"

Đồ Linh chỉ tay về phía đống lớn chất như núi những con thú săn được: "Thấy không? Chính là dùng cái hố này để bắt chúng."

Thức Nhất hiểu ra phương pháp săn bắt của trận doanh Đồ Linh, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng. Hóa ra săn bắn cũng có cách hiệu quả như thế. Hắn nghĩ rằng với phương pháp này, trận doanh của Đồ Linh nhất định sẽ có tiềm năng trở thành trận doanh mạnh nhất, giống như mẫu thân của nàng, thậm chí có thể còn mạnh hơn cả mẫu thân của nàng.

"Vậy lần sau các ngươi làm ký hiệu bên cạnh bẫy rập đi, để ta còn thông báo cho mọi người biết."

Đồ Linh chỉ vào chỗ đánh dấu bên cạnh hố, nơi có một tảng đá lớn chồng lên tảng nhỏ hơn: "Được, bảo họ thấy ký hiệu này thì đừng lại gần."

Thức Nhất nhắc nhở thêm: "Thú săn được trong bộ lạc cần phải giao nộp một phần."

Những con mồi này sẽ được chia cho những giống đực không thuộc trận doanh nào nhưng phụ trách bảo vệ bộ lạc, và cả Vu y.

Sau khi mọi người mang theo con mồi rời đi, Đồ Linh bắt đầu kiểm kê số còn lại: 1 con heo rừng, 2 con hổ, 3 con hươu, 5 con chó rừng, 3 con sói, và 1 con bò. Chắc là đủ để đổi lấy 10 con bò rồi.

Mấy người chạy qua chạy lại vài lần, cuối cùng cũng chuyển hết mọi thứ đến chỗ Triệu Tây, còn để lại chút phòng bị, bớt đi một con hổ, để tránh Triệu Tây nói không đủ, đến lúc đó còn có thể bù vào.

Triệu Tây nhìn đống thức ăn chất thành núi trong huyệt động, cũng hơi sửng sốt.

Chẳng phải mới qua hai ngày từ lúc nàng hẹn với Đồ Linh sao? Sao nàng lại kiếm được nhiều thứ thế này?

“Ngân Cát đâu rồi?”

Ngân Ngân bước lên hỏi, hắn đã nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng con sói nhỏ.

Triệu Tây kiểm tra số tiền chuộc: “Ồ, giống đực của ta đưa hắn đi săn rồi.”

“Hắn mới có hai tuổi!”

Còn chưa hóa hình, làm sao mà đi săn được?