Ủng Chu Hi

Chương 6

Lẽ ra làm tửu lâu mà đặt ra quy định như vậy thật sự là trái lẽ thường, nhưng ai bảo rượu và thức ăn của Phất Bạch Lâu đều là nhất tuyệt, cho dù quy định có hà khắc, cũng có không ít người muốn đến thử một lần, Phất Bạch Lâu cứ như vậy mà độc đáo tồn tại suốt mười năm qua.

Cho đến ngày nay, người dân thành Tô Châu đều lấy việc có thể đặt được bàn ở Phất Bạch Lâu làm vinh dự, nhưng ít ai biết rằng, đông gia của Phất Bạch Lâu họ Ngụy.

Chính là họ Ngụy của Nguyên Đức Ngụy hoàng hậu.

Đương kim Khương hoàng hậu là kế hậu.

Nguyên Đức hoàng hậu có một trai một gái, Đại vương gia là Thần Vương điện hạ, Ngũ công chúa là Vĩnh Ngưng công chúa.

Còn vị thiếu đông gia đến đây hôm nay, chính là đích trường tử của Thần vương phủ, cũng chính là hoàng trưởng tôn Tiêu Dung, đồng thời cũng là vị Quận vương duy nhất được ban chữ trong triều hiện nay.

Là chữ "Minh" do chính Hoàng thượng ban tặng vào năm Nguyên Đức hoàng hậu qua đời.

Trong kinh thành ai ai cũng biết, Minh Quận vương Tiêu Dung ôn văn nhã nhặn, đoan chính nho nhã, đúng là bậc quân tử như ngọc, là vị hôn phu lý tưởng mà các tiểu thư khuê các muốn gả nhất, nhưng oái oăm thay, Minh Quận vương nhìn thì có vẻ ôn nhu, nhưng thực chất lại xa cách, khó gần, nhất là chuyện tình cảm, không có gì có thể khiến hắn động lòng.

Nhưng cũng chính vì vậy, các tiểu thư khuê các càng thêm theo đuổi, vừa giữ gìn bản thân trong sạch, lại có thân phận tôn quý, đây chẳng phải là người trong lòng của các cô nương sao, ai mà không muốn trở thành ngoại lệ trong lòng Minh Quận vương.

Nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai thành công, Minh Quận vương đã qua tuổi cập quan mà vẫn chưa có hôn ước, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến chuyện thϊếp thất hay thông phòng.

Không ít sòng bạc trong kinh thành đến nay vẫn âm thầm mở kèo cá cược.

Đều đang chờ xem cuối cùng vầng trăng sáng cao ngất ngưởng kia sẽ rơi vào tay nhà nào.

Thế mà lúc này, giấc mộng đẹp của vị "vầng trăng sáng" của Thần vương phủ lại bị người ta quấy rầy.

Tầng ba của Phất Bạch Lâu không tiếp khách, các phòng ở đây đều được chuẩn bị cho đông gia.

Tầng một trang nhã, tầng hai thanh lịch, tầng ba thì tinh xảo, sang trọng.

Sàn nhà được làm bằng gỗ đàn hương thượng hạng, cửa sổ bằng gỗ lim, đồ trang trí được chạm khắc tinh xảo, tất cả đều toát lên vẻ xa hoa.

Phòng ngủ phía đông càng thêm phần sang trọng, ngay cả những viên ngọc trai được đính trên rèm châu xanh bên ngoài chiếc giường tròn cũng là loại lưu ly thượng hạng, nhưng tất cả những thứ này so với nam tử trong màn, đều lập tức trở nên kém sắc hơn vài phần.

Mái tóc đen như mực xõa trên gối, mười ngón tay thon dài đan nhẹ vào nhau trên tấm chăn lụa, áσ ɭóŧ màu xanh nhạt hơi hé mở, xương quai xanh quyến rũ ẩn hiện, trên chiếc cổ trắng ngần là một gương mặt khuynh đảo chúng sinh.

Không phải là vẻ đẹp rực rỡ, cũng không phải là vẻ đẹp tuấn tú, mà là vẻ đẹp thanh tú khiến người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt, càng nhìn càng say đắm, tuyệt thế vô song.

Trong thoại bản thường hay miêu tả nam nhân giống như trích tiên bước ra từ trong tranh, nhưng dùng từ Thần Quân để hình dung người trước mắt lại càng thích hợp hơn.

Hắn chậm rãi mở mắt, khí chất bẩm sinh tỏa ra khắp nơi, khiến người ta theo bản năng muốn quỳ xuống tôn hắn làm chủ; khi hắn hơi nhíu mày, chỉ hận không thể lập tức cầm đao xua đuổi tất cả những điều làm phiền lòng hắn.

Người hầu nghe thấy động tĩnh đi vào, Tiêu Dung đang đưa tay day trán.

Giấc ngủ say sau một chuyến đi dài bị đánh thức, đầu đau như búa bổ.

Chưa kịp để Tiêu Dung hỏi, đã nghe người hầu bẩm báo: "Chủ tử, là ở Châu Thúy các xảy ra tranh chấp."

Phố Hòa Ngọc không phải là khu vực sầm uất nhất Tô Châu, các lầu các ven đường được ngăn cách bởi những bồn hoa nhỏ, hoặc những cây cầu nhỏ, dòng suối nhỏ, mỗi lầu các đều độc lập, náo nhiệt mà vẫn yên tĩnh, được coi là nơi mà các quý nhân thường xuyên lui tới.

Ở đây, trừ khi có người gây rối hoặc việc buôn bán trong tiệm quá tốt, thì sẽ không làm ồn đến hàng xóm.

Nhưng nếu Châu Thúy các không nằm sát vách với Phất Bạch lâu, thì cũng sẽ không đánh thức người đang ngủ say.

Tiêu Dung nghe vậy, ngón tay khựng lại, chậm rãi ngồi dậy: "Châu Thúy các hôm nay không phải đóng cửa sao?"

Dù giọng điệu của Minh Quận vương có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng nhất cử nhất động đều khiến người ta say mê, đặc biệt là bàn tay đặt trên trán, xương cốt rõ ràng, thon dài hoàn mỹ, nếu để các quý nữ trong kinh thành nhìn thấy, nhất định sẽ là Tây Thi ôm ngực hết mất.

Người hầu hơi sững sờ, nhìn về phía sau, ngay sau đó một nam tử mặc đồ đen xuất hiện, hắn hành lễ với Tiêu Dung trước, rồi mới bẩm báo: "Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã đi xem, là trong Châu Thúy các có mấy cô nương tranh giành một viên ngọc trai nên đánh nhau, còn có mấy công tử giúp đỡ, nghe động tĩnh, chắc có khoảng tám chín người."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Thuộc hạ thấy, xe ngựa bên ngoài Châu Thúy các là của phủ trưởng sử."