Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động

Chương 16: Đùa giỡn Lạc Cơ

“Không biết danh tự của cô nương là gì?”

Nữ nhân trước mắt hít lạnh một tiếng ngoảnh đầu sang một bên không phản ứng hần. Trần Nhược cũng không tức giận, ánh mắt bắt đầu lóe lên một tia giảo hoạt, kinh nghiệm kiếp trước cho hắn biết đối phó với nữ nhân tính cách mạnh mẽ như thế này là phái mạnh mẽ hơn năng, phải dùng ưu thế áp đảo nàng khiến nàng ngoãn ngoãn nghe lời. Tâm niệm đến đây khóe miêng Trần Nhược khẽ nhếch lên sau đó tiến tới thô bạo kéo xuống tấm mạng che mặt khiến nàng ta hét lên một tiếng hoảng hốt.

"Buông tay tên khốn kiếp, sao ngươi dám động vào ta.”

Trần Nhược nghiêng mắt đánh giá, quả nhiên là đại mỹ nữ như trong suy nghĩ của hắn, ngoài đôi mắt khiến người ta nhớ mãi không quên nàng ta còn sở hữu khuôn mặt trái xoan mảnh mai, làn da trắng ngần, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi quyện cùng vài sợi tóc đen nhánh, đôi môi trái tim nhỏ nhắn lúc này lại rướm vết máu từ tay của Trần Nhược làm khuôn mặt thanh tú lúc này lại có vẻ đầy yêu dị, nàng tựa như là tập hợp của những gì tốt đẹp nhất mà lão thiên gia dành tặng cho nữ nhân, vẻ đẹp của nàng tựa như tiên nữ trong tranh bước ra, dù là Trần Nhược kiếp trước là trong bụi hoa lão thủ, đã kinh qua không biết bao nhiêu mỹ nữ nhưng cũng không khống chế được nhịp tim gia tốc.

"Mỹ nữ, tuy người đã cứu ta một lần nhưng vừa rồi cũng định ám sát ta, ta không gϊếŧ cô đã xem như báo đáp, hiện tại tốt nhất ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, bằng không thì..”

“Ngươi định làm gì?”

Nghe tên khốn trước mắt này giở thói vô lại nữ nhân tức phát điên, ánh mắt híp lại thành hình viên đạn hung dữ lườm hắn tựa như muốn dùng ánh mắt này trừng chết Trần Nhược, tuy nhiên khi nghe được ba chữ cuối không khỏi trở nên cảnh giác, cổ họng bất tri bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Cô nam quả nữ ở trong môt nơi tối tăm như này cô nương nói xem nên làm chuyện gì?”

Trần Nhược híp mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên nở ra một nụ cười bỉ ổi, đầu ngón tay đưa tới chạm vào gò má mịn màng của nàng rồi dần dần trượt xuống cần cổ, lúc đi tới phần xương quai xanh hắn còn cố tình búng nhẹ khiến cơ thể nàng run lên, nếu như lai tiếp tục hạ xuống sẽ chạm tới bộ phận nhạy cảm của nữ tử.

“Lạc.. Lạc Cơ..”

“Gì cơ? Ta không nghe rõ.”

“Danh tự của ta gọi Lạc Cơ.”

Lúc này cơ thể Lạc Cơ đã xụi lơ xuống sàn, cả khuôn mặt tinh xảo đã biến thành hồng thấu, còn lan ra cả hai tai và cổ nhưng trong mắt lại ngậm lấy lệ châu chỉ chực chờ tuôn ra. Trong lòng Lạc Cơ lúc này vừa thẹn thùng vừa tức giận, từ nhỏ nàng đã là tiểu thư, chưa từng bị người nào khi phụ như vậy hơn nữa còn là một nam nhân, hắn còn sợ soàng khắp cơ thể nàng. Trong lòng nàng lúc này đã nguyền rủa Trần Nhược xuống địa ngục hàng tỷ lần.

“Lạc Cơ, cái tên rất hay, võ công của cô nương tốt như vậy, thân phận hẳn là không bình thường phải không?”

“Ta là đệ tử của Lạc Kiếm Sơn.”

Thì ra là như vậy, theo ký ức nguyên chủ Lạc Kiếm Sơn là môn phái đứng đầu chính phái trong giang hồ, sơn môn nằm ở địa phận giáp giới giữa Giang Châu và Thanh Châu. Ở Tề quốc này ngoài cửu châu cùng Trung Ương Hoàng Thành thì còn có các môn phái tu chân, họ độc lập bên ngoài không chịu sự quản thúc của hoàng thất, từ xưa các đời hoàng đế đều muốn thu phục các môn phái này nhưng đều không thành. Trong các phái đều có các nhân vật lợi hại bãn lĩnh cao cường, ngày bình thường chính phái và ma giáo thế như nước lửa, thường xuyên tranh đấu vô cùng tàn khốc nhưng nếu như triều đình hoặc các châu Tổng đốc cưỡng ép xuất binh tiến đánh họ sẽ liên thủ lại với nhau đối kháng. Chính vì nguyên nhân như vậy nên triều đình cũng chỉ có thể nhắm một con mắt duy trì tình trạng như hiện tại, hơn nữa nhiều lúc quan lại cũng muốn mượn tay giang hồ làm những việc bản thân không thuận tiện ra mặt.

“Như vậy sao cô nương có thể vào được đây? Cô nương nên hiểu ta đang nói về cái gì.”

Nghe Trần Nhược hỏi ra vấn đề này Lạc Cơ liền rơi vào trầm ngâm, trong nội tâm xoắn xuýt không thôi.

“Xem ra vẫn phải sử dụng biện pháp mạnh.....”