Mẹ Bầu Nhặt Mót Ở Phế Thổ Để Nuôi Con

Chương 1

Bên tai vang lên tiếng gầm rú lớn, Tả Phiến theo bản năng lăn một vòng, tránh được cú đánh chí mạng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy loạng choạng chạy về hướng ngược lại với tiếng gầm rú kia.

Xung quanh đều là cây cối cao lớn đến mức khó tin, che kín cả bầu trời, không biết đó loại cây gì, là cây to đến mức khó tin, tim Tả Phiến đập thình thịch.

Giấc mơ này thực sự quá hoang đường, chắc chắn là do gần đây cô đọc quá nhiều truyện mạt thế nên mới có cảm giác như đang trải nghiệm thực sự.

Tả Phiến chạy một mạch hơn trăm mét, tiếng gầm rú phía sau ngưng bặt, thay vào đó là tiếng la hét thảm thiết, rồi tiếng "răng rắc" như tiếng xương cốt gãy vụn.

Cô quay đầu lại, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim nhỏ bé của cô vỡ tung rồi!

Chỉ thấy cách cô vài chục mét, một con sóc khổng lồ to bằng chó ngao Tây Tạng trưởng thành đang há miệng rộng, lộ ra hàm răng dài đến nửa thước, cạnh bên là những chiếc răng nhọn như đinh.

Dưới chân nó, bộ móng vuốt khỏe khoắn đang giữ chặt một bà lão tuổi ngoài năm mươi, tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò đầy nếp nhăn, trông có vẻ đã từng phải trải qua nhiều sóng gió.

Có lẽ bà lão biết mình không thể thoát, nên đã từ bỏ việc chống cự, nằm trên mặt đất chờ chết.

Con sóc khổng lồ không hề do dự, một phát cắn đứt đôi người bà lão.

Máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ hàm răng của nó, khiến nó trông càng thêm đáng sợ.

Bà lão ngập trong vũng máu, mặt mày méo mó vì đau đớn, nhưng đôi mắt đυ.c ngầu của bà ta không có sự kinh hãi hay tuyệt vọng, chỉ có sự thanh thản như vừa được giải thoát.

Tả Phiến đã sống qua hai mươi lăm năm trong thời bình, lập tức quên mất đây là giấc mơ, toàn thân cô bùng nổ sức mạnh kinh ngạc, cô lấy hết sức bình sinh của một vận động viên marathon để lao về phía bụi rậm cao lớn bên cạnh.

Ước chừng con sóc khổng lồ chuyên chỉ ăn thịt người kia đã săn được mồi, hoặc có thể do Tả Phiến chạy quá nhanh cộng với bụi rậm quá dày đã che khuất tầm nhìn của nó, cuối cùng nó không đuổi theo nữa.

Tả Phiến ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, cảm giác như phổi mình sắp sửa nổ tung.

Phía sau đầu có cảm giác đau nhói, cô đưa tay sờ thấy một cục u lớn, liền sau đó là cảm giác chóng mặt, ký ức của một người khác ập đến trong đầu cô như cơn sóng dữ.

Nửa giờ sau, trong lúc đang run rẩy trốn trong bụi rậm, cuối cùng Tả Phiến cũng nhận ra thực tế, cô thực tế không phải đang ở trong giấc mơ, mà đã xuyên không rồi.

Tả Phiến phải nhận hết cú sốc ngày tới cú sốc khác!

Cơ thể này sinh ra ở thời kỳ sau mạt thế của sao Lục Tảo, nơi cô sống là khu vực 50, là khu vực nghèo nhất và môi trường khắc nghiệt nhất trên cả hành tinh, đất đai bị nhiễm xạ nặng nề, cây cối trồng ra nếu ăn vào đều có thể gây bệnh thậm chí là chết.

Các loài động thực vật ngoài thiên nhiên đều biến dị sau thảm họa lớn cách đây hơn ba trăm năm, động vật biến thành khổng lồ và trở nên hung dữ, thực vật cũng lớn hơn rất nhiều, một cây rau dại thông thường giờ có thể cao đến ba hoặc năm mét, lá cây to như cánh quạt xòe.

Chỉ cần bước vào một khu bụi rậm nhỏ cũng giống như đang ở trong khu rừng nguyên sinh cổ thụ.

Nhưng ngay cả ở trong khu rừng này, vẫn có số ít lá cây mới mọc có mức độ phóng xạ thấp hơn, có thể ăn được.

Cư dân khu vực này hàng ngày đều ra ngoài tìm loại lá cây có thể ăn được này để ăn cho qua ngày.

Bọn họ được gọi là những kẻ nhặt phế liệu.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin