Độ Ta Cửu Trọng Thiên

Chương 27: Ta mệt quá

Vừa rồi nguy hiểm cận kề, hắn ta chỉ lo thân mình mà chạy trước cũng không có gì đáng trách. Rốt cuộc, trước ngưỡng cửa sinh tử, nào có ai giữ được bình tĩnh ung dung, ngoại trừ người như Tống Thính Diêm. Gã này đáng sợ quá, quả thực không phải người...

Huống chi hắn ta chỉ cần chạy nhanh hơn bọn họ là có thể có một tia hy vọng sống sót. Nhưng chung quy cũng không thể tin tưởng hắn ta thêm được nữa, Hạ Phù giữ lại mấy phần cảnh giác, đi bên cạnh hắn ta, rất đề phòng hắn ta.

Thế Bối không ngờ sẽ gặp phải con quái vật khổng lồ như vậy, cũng mất đi vẻ tự tại ung dung khi mới vào rừng mưa, nhất thời thần trông gà hoá cuốc, căng thẳng tột độ. Sau chuyện vừa rồi, hắn ta đến rất gần Tống Thính Diêm, thực sự có mấy phần ý muốn hợp tác. Dù sao trong lúc nguy hiểm như vừa nãy, người này vẫn có thể mặt không đổi sắc, bình tĩnh quan sát sơ hở, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Yểu Chi thấy Thế Bối như chim sợ cành cong, hốt hoảng lo sợ, phải cố gắng lắm mới nén lại ý muốn đánh hắn ta. Cứ đi một bước, gió thổi qua là hắn ta lại đột nhiên giật mình hoảng hốt, đầu quay tứ tung trên dưới trái phải như con quay, thực sự khiến cái cây như nàng cũng có chút hoa mắt. Ngày thường lúc tu hành nàng vốn không thể động đậy, nên tự nhiên không thích mấy thứ nhảy nhót như bọ chét này.

Ghét cái mình không có, lẽ thường của loài cây...

May mà sau khi mãng xà khổng lồ rời đi, suốt đường đi lại không gặp phải thứ gì khác. Mấy sinh vật bên trong rừng dường như đã bị nó dọa sợ, lẩn trốn rất kỹ.

Bọn họ đi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng mưa này vào lúc sức cùng lực kiệt. Ánh mặt trời đã lâu không thấy chiếu rọi xuống, không còn những loài độc vật âm u đáng sợ kia nữa, mọi người không khỏi có cảm giác may mắn vì sống sót sau kiếp nạn.

Phía trước chính là biên giới của Ô Cổ tộc. Bên ngoài khu rừng mưa rậm rạp là bãi cát trải dài vô tận, xa xa có một dòng suối cực rộng, cuối bãi cát là những dãy núi trùng điệp.

Cảnh tượng hùng vĩ như vậy, bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, dường như có vật nặng giẫm xuống đất, chạy về phía bên này.

Bọn họ nhìn về phía có tiếng động, lại đột nhiên nghe thấy tiếng voi rống, như sấm rền âm ỉ, âm thanh lớn đến mức vang vọng khắp cánh đồng hoang.

Lại là một đàn voi đang di chuyển! Chúng dường như đã bị chọc giận, nhìn thấy bọn họ liền hung hăng xông thẳng về phía này.

Chúng lao tới như những ngọn núi khổng lồ, sức uy hϊếp cực lớn, khiến người ta không kịp phản ứng.

"Chạy mau!" Thế Bối vốn chưa hoàn hồn sau cú sốc mãng xà khổng lồ, gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp leo lên cây, chuyền cành chạy trốn, bỏ lại mấy người kia đối mặt trực diện với đàn voi đang lao tới.

Đàn voi giận dữ có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt. Thân voi cao đến bốn năm mét, một chân là có thể nghiền nát bọn họ.

Hạ Phù và Lạc Sơ Giảo dù sao cũng là công tử tiểu thư xuất thân từ thế gia vọng tộc, thấy cảnh này thì kinh ngạc tột độ.

Hạ Phù coi như phản ứng kịp thời, che chở bọn họ lùi về sau, kinh hãi hét lên: "Mọi người đi trước đi!"

Vẻ mặt Tống Thính Diêm vẫn bình tĩnh, hắn hơi nhíu mày, vừa lùi lại vừa nhanh chóng nói: "Phân tán vào rừng, chạy vòng quanh thân cây."

Hạ Phù đáp lời, nhưng đưa tay ra lại không biết nên bảo vệ ai?

Lạc Sơ Giảo đã sợ đến mức hoảng loạn mất phương hướng, để nàng ta ở lại tại chỗ chắc chắn sẽ chết.

Nhưng bảo vệ Lạc Sơ Giảo rồi, Tống Thính Diêm thì làm thế nào?

Công tử không biết võ!

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Phù còn đang không biết phải làm sao thì Yểu Chi đã tiến lên tóm lấy Tống Thính Diêm, nhanh chóng lùi về sau: "Đi!"

Hạ Phù lập tức phản ứng lại, kéo Lạc Sơ Giảo chạy về một hướng khác.

Yểu Chi kéo Tống Thính Diêm lúc chạy sang trái, lúc chạy sang phải, dựa vào những cây cổ thụ để tránh né tầm mắt của voi.

Đàn voi bị cây cản đường càng thêm phẫn nộ, chúng đâm vào cây mà đi tới, tốc độ chậm lại, tạo ra khoảng cách với bọn họ, nhưng cũng xem như gần trong gang tấc.

Bọn họ vừa nhanh chóng rời đi, vừa né tránh những cây lớn bị voi húc đổ, tình thế vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một lần sơ suất là những người phàm này sẽ phải chết.

Yểu Chi còn đang nghĩ cách làm sao để thi triển pháp thuật mà giấu được người này, lại không ngờ lúc nàng nép mình sau một gốc cây, Tống Thính Diêm bị nàng kéo theo nên đâm sầm vào người nàng.

Yểu Chi bị hắn đè trúng, đau đến kêu khẽ một tiếng, còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy hơi thở của hắn thật gần.

Nàng ngẩng đầu, hắn lại còn ung dung mở miệng: "Nhanh quá, ta hơi mệt."

Yểu Chi ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt.