Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 21: Ca ca

Thượng Thanh Thiên.

Trong Vạn Tượng Điện, đèn đuốc sáng như ban ngày.

Hạo Thiên đế quân đã bế quan được ngàn năm, mọi việc trong tiên giới đều do Thiên Hậu xử lý. Lúc này đã đến đêm khuya, Thiên Hậu vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn án, lật xem tấu báo do hai điện sáu phủ trình lên.

“Mẫu hậu——”

Ngoài Vạn Tượng Điện truyền đến giọng nói mang theo vài phần tức giận của Phục Diệu.

Thiên Hậu gấp tấu văn lại, bà đã đoán được chuyện sắp xảy ra.

Hôm nay chắc là không còn thời gian xem tiếp những tấu báo này nữa rồi.

“Mẫu hậu, Xích Thủy Trạc Anh là con tin của Nhân tộc, nàng mới đến, còn chưa rõ ngọn ngành, cứ thế để nàng ra vào Vạn Tượng Điện, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?”

Trạc Anh lặng lẽ đi theo sau Phục Diệu, giả vờ không nghe thấy sự nghi ngờ công khai của Phục Diệu đối với mình.

Thiên Hậu dường như cũng làm bộ không nhìn thấy người con trai này.

Bà mỉm cười với Trạc Anh:

“Thượng Thanh Thiên Cung có thiên quy, tiên nhân bậc trên không được thay tiên nhân bậc dưới xây dựng cung điện, cho nên không xây riêng cho con một biệt viện, chỉ dọn ra một gian ở thiên điện của Vạn Tượng Điện, không rộng rãi bằng Thương Lãng Điện được.”

Trạc Anh khom gối hành lễ: “Đã đủ rồi ạ, đa tạ ơn dày của Thiên Hậu nương nương.”

“Theo thiên quy, ta cũng không thể đưa tiên nga do mình điểm hóa cho con sai khiến, sinh hoạt thường ngày chỉ có thể dựa vào con tự chăm sóc bản thân. Trước khi cơ thể con hồi phục và học được cách điểm hóa cây cỏ, chỉ sợ phải vất vả một chút rồi.”

“Thiên Hậu nương nương bằng lòng lấy danh nghĩa nghĩa nữ đón con vào Thượng Thanh Thiên, đã là sự chăm sóc lớn nhất đối với con rồi, sao lại còn vất vả được ạ.”

“…”

Hai người này một câu qua một câu lại, dường như nơi này không có người là hắn vậy.

Phục Diệu híp mắt lại, hiểu rằng mẫu thân đã quyết tâm, không định bàn bạc thêm với bất kỳ ai nữa.

Xích Thủy Trạc Anh này rốt cuộc đã cho mẫu thân hắn uống thuốc mê gì vậy?

Đại chiến giữa Nhân gian giới và Tiên giới vừa mới lắng xuống, Nhân Hoàng xảo trá, phần lớn không thật lòng cầu hòa, mà là lấy lùi làm tiến, chờ đợi thời cơ để quay lại phục thù.

Xích Thủy Trạc Anh này lại nổi tiếng là kẻ lắm mưu nhiều kế, không phải hạng tốt lành gì.

Lúc này đột nhiên lại thành nghĩa nữ của Thiên Hậu, nghĩ thế nào cũng thấy có điểm đáng ngờ.

Dặn dò một lát, Thiên Hậu cuối cùng cũng nhìn về phía người con trai đã bị mình lơ đi hồi lâu.

“…Còn nữa, con là ca ca, ở trong học cung phải chăm sóc muội muội nhiều hơn, muội muội con sức khỏe yếu, đừng để người khác bắt nạt nó, hiểu chưa?”

Phục Diệu nhìn Trạc Anh chăm chú, một lúc lâu sau, nói với giọng không rõ vui giận:

“Được, con chắc chắn sẽ không để người khác bắt nạt nàng.”

Bởi vì người có khả năng bắt nạt nàng nhất trong toàn bộ học cung, chính là hắn.

Trạc Anh đọc được nội dung như vậy từ trong mắt hắn.

-

Thật ra cũng không trách Phục Diệu cảm thấy nàng có vấn đề.

Khi Trạc Anh bị gọi đi dùng bữa sáng cùng Thiên Hậu từ sớm tinh mơ, nhìn những món ăn bày đầy trên bàn, nàng cũng rất muốn hỏi Thiên Hậu, có phải mình thật sự đã vô tình cho đối phương uống thuốc mê hay không.

Thiên Hậu mỉm cười vẫy tay với Trạc Anh:

“Đây là bữa sáng do đầu bếp của Thiên Y Phủ làm theo khẩu vị của Đế đô Đại Ung, con xem có thích không.”

Tính ra, Trạc Anh quả thực từ lúc đến Thượng Thanh Thiên Cung tới giờ chưa được ăn một bữa no nào.

Lúc ở Thương Lãng Điện, nàng ăn chút bánh khô thịt khô trữ trong túi Giới Tử.

Sau khi đến học cung, nàng liền vào Thượng Thanh Lưu Ly Cảnh, ba ngày nay hoàn toàn dựa vào diệu thủ hồi xuân của Viêm Quân để giữ lại một mạng.

Lúc này nhìn thấy bàn đồ ăn sáng phong phú đủ loại này, Trạc Anh nói không đói là không thể nào.

Nàng ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Thiên Hậu.

Thần tiên cũng phải ăn cơm sao?

“…Thần tiên tuy không biết đói, nhưng những thức ăn này không chỉ dùng để lấp đầy bụng, những thứ trên bàn này đều là linh mễ, linh thực do Thiên Y Phủ tỉ mỉ vun trồng, ăn vào có thể bồi bổ cơ thể, có lợi cho việc tu hành.”

Thiên Hậu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Trạc Anh, giải thích như vậy.

Nói xong ánh mắt bà lại quét một vòng trên người Trạc Anh.

“Gầy quá rồi, phải ăn nhiều một chút. Tu luyện là chuyện hao tổn tâm sức thể lực, con vẫn chưa đến mức chỉ cần hấp thu thanh khí là đủ, phải ăn nhiều cơm vào, nếu không sẽ không có sức để tu hành.”

Nếu chỉ nói nàng gầy, Trạc Anh sẽ không để tâm lắm, nhưng Thiên Hậu vừa nói là vì tu luyện, Trạc Anh lập tức ghi nhớ lời này.

Sau đó Thiên Hậu liền phát hiện, thiếu nữ vốn định buông đũa lại múc thêm một bát cháo nữa.

Trông nàng đã ăn không nổi nữa rồi.

Nhưng vì mục đích nào đó, dù nàng đã ăn chậm lại, nhưng đôi đũa vẫn không dừng, có chút khó khăn, nhưng vẫn rất kiên định nhai nuốt, dường như coi cả việc ăn uống cũng là một loại tu luyện.

Thiên Hậu vốn chỉ thấy nàng nghiêm túc đến mức đáng yêu, nhưng nghĩ kỹ lại, ý cười trong mắt lại hóa thành vài phần cảm khái.

Nàng quả thực có quyết tâm tu luyện tiên pháp.

Vì điều này, dường như có thể bỏ ra mọi nỗ lực.

Quyết tâm như vậy, người thường sẽ không có, ví như Phục Diệu bên cạnh, hắn tuy cũng từ nhỏ siêng năng, nhưng sẽ không nghiêm túc đến mức hà khắc như Trạc Anh.

Cứ như thể nàng cho rằng mỗi bước mình đi đều là trên dây thép.

Để không bị ngã xuống, mỗi bước đi, đều phải dồn hết mười hai vạn phần cẩn thận.

Đây là thái độ mà chỉ người cảm thấy mình không còn đường lui mới có.

Thiên Hậu khẽ thở dài trong lòng.

"Hôm nay Viêm Quân sẽ đến học cung giảng bài, thuận tiện khám lại cho con một phen."

Nghe lời này, Trạc Anh lập tức ngẩng mắt, đồng tử đen láy dường như sáng lên mấy phần.

Thiên Hậu lại quay đầu nói với Phục Diệu:

"Ăn cơm xong, A Diệu, nhớ đưa muội muội con đến học cung."

Phục Diệu: "..."

Hắn cảm thấy mẫu thân không phải bảo hắn làm ca ca cho Xích Thủy Trạc Anh, mà là bắt hắn làm trâu ngựa cho nàng.