Năm Vinh Khang thứ hai mươi mốt, ngày hai mươi lăm tháng chín, Chử Du dùng xong bữa sáng liền ra ngoài hẹn với tam cô nương Mục phủ.
Chử gia Nhị phu nhân là cô nãi nãi của Mục phủ, Chử Du và Mục tam cô nương Mục Linh Khê quen biết nhau từ nhỏ nhờ mối quan hệ này.
Tuy tính cách hai người khác xa nhau, nhưng lại bất ngờ hợp nhau khi ở chung, tình cảm tỷ muội hiện giờ đã vô cùng sâu đậm.
Sau khi nhận được thϊếp mời vào ngày hôm trước, Chử Du liền đến nhị phòng tìm Chử tam công tử Chử Dung.
Chử Du có bốn người anh trai, huynh trưởng Chử Dật là anh trai ruột của nàng, trạng nguyên sáu năm trước, hiện đang giữ chức kinh lịch chánh lục phẩm ở Đô sát viện, nhị ca Chử Tranh là con trai độc nhất của tam thúc phụ, từ nhỏ đã theo nhị thúc phụ lăn lộn trong quân doanh, bốn năm trước theo nhị thúc phụ đi trấn thủ biên cương, năm ngoái mới trở về, nhờ lập được quân công nên hiện tại đã là tiểu tướng quân.
Tứ ca Chử Mặc của nhị phòng, chỉ hơn Chử Du một tuổi, hiện vẫn đang học ở Quốc Tử Giám.
Ở Trường An thành, khi nhắc đến Chử gia, ai ai cũng đều khen ngợi con cháu Chử gia đều xuất sắc, chỉ duy nhất... tam công tử Chử Dung bên cạnh nhị gia Chử Danh Dương là một ngoại lệ.
Còn ngoại lệ như thế nào... đó chính là trong ba đời Chử gia, chỉ có mỗi hắn là một tên ăn chơi trác táng.
Chử Dung, nghe tên này thì phải là một công tử ôn nhu như ngọc, nhưng không biết từ khi nào hắn lại trở nên hư hỏng.
Tính cách của tam công tử không dám nói là giống hệt như cái tên này, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Nơi nào có hắn, chắc chắn sẽ gà bay chó sủa, nếu có lúc nào yên tĩnh... thì không sai đâu, hắn đang ủ mưu gì đó.
Vì quyền thế của cả Chử Quốc công phủ, mà thành Trường An cũng có thêm chút khoan dung đối với vị Chử tam công tử này, khi khách sáo chào hỏi với trưởng bối và huynh trưởng Chử gia, miễn cưỡng có thể khen một câu Chử tam công tử dung mạo đường đường, tính tình hào sảng.
Ngoài ra, thật sự không thể trái lương tâm mà khen ngợi điều gì khác.
Sợ bị sét đánh.
Cũng chính vì vậy, khi Chử Du ra ngoài đa phần đều có vị tam công tử này đi cùng, bởi vì trong bốn người ca ca thì hắn là người rảnh rỗi nhất.
Hơn nữa, Chử Du thích nhất là ra ngoài với Tam ca.
Bởi vì chỉ cần tam ca ở bên cạnh, những công tử con nhà thế gia kia mới không dám lại gần bắt chuyện, có thể tránh cho nàng rất nhiều phiền phức.
Ngay cả mấy vị hoàng tử trong cung, cũng không mấy muốn đối đầu với tam ca.
Dù sao người ngoài đều nói, tam ca là người không nói lý lẽ, à, dùng lời của tam ca mà nói chính là, hắn chính là lý lẽ, đừng có cãi lý với hắn.
Trên đời này không có nhiều người khiến Chử Dung nghe lời, Chử Du chính là một trong số đó.
Nghe Nhị thúc mẫu nói, ngày Chử Du làm tiệc đầy tháng, Chử Dung vẻ mặt nghiêm túc nhìn đứa bé trong tã lót bảo đảm, sẽ không để bất cứ ai bắt nạt tiểu muội muội của hắn.
Vì vậy, những năm qua, hễ là yêu cầu của Chử Du, Chử Dung đều đáp ứng.
Do đó, mặc dù Chử gia đều biết tính Chử Dung bốc đồng, nhưng có hắn đi cùng muội muội ra ngoài, bọn họ đều yên tâm, với mức độ hắn bảo vệ muội muội, tuyệt đối sẽ không để Chử Du chịu nửa điểm uất ức.
Nhưng lần này, Chử Du chạy không công rồi.
Chử nhị phu nhân Mục thị tức giận kéo Chử Du nói chuyện suốt một canh giờ, nói con khỉ hoang đó lại không biết chạy đi đâu chơi bời rồi, hôm nay trời còn chưa sáng đã trèo tường bỏ đi, tiếp đó là kể lể những chuyện hỗn láo của Chử Dung những năm qua, mãi đến khi đại nha hoàn Bích Hạm trong viện của Chử Du tìm đến, nói cô nương nên đi ngủ rồi, Mục thị mới luyến tiếc buông người ra, lúc đưa Chử Du ra khỏi cửa viện, vẫn còn tiếc nuối sao mình không sinh được một đứa con gái ngoan ngoãn như Chử Du chứ.
Ngày hôm sau, tam công tử vẫn chưa về phủ, Vệ thị thấy con gái ngóng trông nhìn mình, cuối cùng cũng không nói ra lời không cho nàng ra khỏi phủ, liền để ma ma bên cạnh mình đi cùng Chử Du đến Hương Minh lâu, lại sai người truyền tin cho nhi tử, bảo hắn buổi trưa đến Hương Minh lâu đón muội muội.
Chử Du dẫn theo Tào ma ma và Bích Hạm ra khỏi cửa, không lâu sau khi đến Hương Minh lâu, bầu trời bên ngoài liền thay đổi, cơn mưa xối xả ập đến khiến lòng người bất an.
Theo lý mà nói, thời tiết này không nên có mưa to như vậy.
Chử Du ngồi bên cửa sổ, thầm nghĩ Oánh tỷ tỷ chắc sẽ không đến.
Mưa to như vậy. Nàng cũng không hy vọng tỷ ấy đội mưa mà đến.
"Đợi mưa nhỏ hơn một chút, chúng ta sẽ quay về." Chử Du nói với Bích Hạm, "Em xuống xem thử người đánh xe có vào trú mưa không, nếu không thì gọi hắn vào, rồi chuẩn bị cho hắn một ấm trà nóng để xua tan cái lạnh."