Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 23

Quản sự không ngờ ông lại từ chối, ngẩn ra một lúc. Thấy ông thật sự định đi chứ không phải giả vờ, ông ta vội vàng gọi: "Đợi đã! Này, bảo ông đợi đã! Giá chưa vừa ý thì còn thương lượng được, sao nói đi là đi ngay?"

Ông ta phải đuổi theo nửa con phố mới chặn được hai ông cháu lại, trên mặt không giấu được vẻ không vui: "Lão hán, sao lại nóng tính thế? Làm gì có ai buôn bán mà không thương lượng? Đâu ai như ông, không vừa ý là trở mặt."

Triệu lão hán dừng chân, cố ý làm ra vẻ không hiểu biết, cứng đầu nói: "Ta chỉ là dân quê, đâu biết buôn bán. Ngài là quản sự lớn mà chỉ trả một đồng, xem ra chẳng muốn mua thật."

"Thứ này tuy hiếm nhưng cũng chỉ là đồ nhà nông, có đầy ngoài ruộng, không đáng giá. Ta trả ông một đồng đã là giá rất hợp lí rồi."

Quản sự thấy ông khó đối phó, nghĩ rằng nông dân bình thường nếu nghe một thùng lươn bán được một đồng, chắc đã mừng rỡ bán ngay.

Một đồng không phải ít. Nên biết, nhà nông cả năm chưa chắc ăn được vài bữa thịt, trong khi ở thị trấn, chỉ cần 25 văn là mua được một cân thịt.

Thứ ngoài ruộng nhan nhản mà bán được một đồng, đã là vận may trời cho. Gặp người khác, họ còn chẳng thèm ngó qua.

"Ngài trả giá thật lòng, ta sẽ bán." Triệu lão hán không quan tâm ông ta nghĩ gì, bụng bảo dạ: Nếu thứ này thực sự dễ kiếm, sao ngài phải chặn ta lại, còn nói nhiều thế làm gì?

Quản sự thấy ông cứng đầu dầu muối không ăn, trong lòng khó chịu nhưng không nổi giận.

Sở dĩ ông ta nghe được hai ông cháu trò chuyện là do đi cùng đường về hướng Đông Thành, quản sự cũng đoán được ông lão này là người có mắt nhìn.

Ở Đông Thành, dù ông gõ cửa nhà nào, chỉ cần không hét giá quá cao, thùng lươn này chắc chắn sẽ bán được.

Trong thế đạo này, điều không thiếu nhất chính là người phú quý. Những người giàu có thì càng thích “của hiếm”, dù không ăn, để nuôi làm cảnh cũng là thú vui.

“Bốn đồng bạc, không thể hơn.” Quản sự nói giọng cứng rắn, “Lão hán, ông nghĩ kỹ đi. Nói gì thì nói, nó cũng chỉ là con lươn đất, ăn vào cũng chẳng thể trường thọ. Giá này ông không thiệt đâu.”

Triệu lão hán làm như bị thuyết phục, ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười hồn hậu: “Được, bốn đồng thì ta bán cho ngài.”

Nếu không vì sự việc xảy ra trước đó, ông chắc chắn sẽ đến Đông Thành thử bán giá cao hơn. Nhưng hiện giờ, trong lòng ông mang nặng nỗi lo với mấy chiếc lá vàng óng ánh, nhìn qua là biết đồ của nhà giàu, thế nên ông cũng sợ gặp rắc rối. Thôi thì không đến Đông Thành vẫn hơn, tránh để xảy ra chuyện bất trắc.

“Coi như ông biết điều.” Thấy ông không tham lam, quản sự mỉm cười, móc bạc vụn trong túi ra, đếm đủ rồi đưa cho ông.

Vì không mang theo thùng, quản sự bảo Triệu lão hán cùng đến tửu lâu.

Ông cũng gật đầu đồng ý. Tiền đã nhận, đi thêm một đoạn cũng chẳng sao, ông cũng cảm thấy vui vẻ.

Trên đường không ai nói gì thêm. Đến nơi, quản sự chẳng quan tâm đến hai ông cháu, khoanh tay bước thẳng vào tửu lâu.

“Hai người ở đây chờ, không được đi đâu.” Một tiểu nhị dặn dò, sau đó xách thùng lươn vào bếp.

Khoảng nửa khắc sau, tiểu nhị mang thùng không trở ra.