Chu thị mỉm cười, nhấp hai ngụm nhỏ cho ướt môi rồi đưa lại: “Uống đi, nước mang theo đủ, không cần tiết kiệm.”
Lúc này, Triệu Phong mới an tâm uống sạch ống nước. Cậu ấy thực sự rất khát.
Đi thêm nửa khắc nữa, quả nhiên thấy một bãi đá rộng. Chỗ này đủ lớn để ngồi cả chục người. Xung quanh rợp bóng cây, không bị nắng chiếu vào, đúng là nơi lý tưởng để nghỉ chân.
Triệu Phong chạy tới giúp cha mình tháo gùi. Dù tuổi nhỏ, nhưng sức lực không hề kém, cậu ấy bê chiếc gùi đựng tiểu cô đang ngủ say mà chân không hề loạng choạng.
“Thằng này có sức thật, lớn lên không kém gì cha nó.” Triệu lão hán nhìn rồi mỉm cười hài lòng, trên khuôn mặt đầy mồ hôi hiện rõ vẻ vui mừng.
Triệu Phong cười hì hì hai tiếng, cẩn thận đặt chiếc gùi xuống đất, nhìn Triệu Tiểu Bảo đang ngủ ngon lành trong chăn, không khỏi trầm trồ: “Ông nội, mặt tiểu cô tròn ghê.”
“Ông ơi, tiểu cô chảy nước dãi kìa.”
Chu thị đưa ống nước tre cho cha chồng và chồng, lại đưa cho mỗi người thêm một chiếc bánh làm từ lương thực thô. Vì phải vội lên đường nên sáng nay họ không kịp ăn, Vương thị đành làm vài chiếc bánh để mọi người ăn tạm.
“Trẻ con ngủ thì đứa nào chẳng chảy dãi. Lúc con còn bé cũng vậy thôi.” Chu thị lấy khăn tay lau sạch nước dãi trên khóe miệng em chồng.
Xong việc, nàng lại lấy thêm hai chiếc bánh, đưa một cái cho con trai, còn lại giữ cho mình. Ngồi xuống bên cạnh Triệu Đại Sơn, nàng thở dài một hơi.
Thật là mệt! Thảo nào người trong thôn chẳng ai thích lên trấn. Nàng cũng không thích. Đường vừa khó đi lại vừa chẳng thấy điểm dừng.
Ăn xong miếng bánh, lúc này mặt trời đã lên cao. Không nghỉ lâu, cả đoàn lại tiếp tục lên đường.
…
Triệu Tiểu Bảo bị đau mà tỉnh dậy. Bụng cô bé kêu ùng ục, hai tay vô thức ôm lấy mông, mơ mơ màng màng há miệng khóc to:
"Nương, nương ơi, con muốn đi ngoài!"
Vừa nói xong, cô bé đã cảm thấy mình bị nhấc bổng lên, đôi tay lóng ngóng của tẩu tử ôm lấy cô bé, bên tai vang lên giọng gấp gáp của Chu thị: "Tiểu muội, muội ráng nhịn chút! Chúng ta đang ở bên ngoài, không thể đi trong quần được, tẩu không mang theo quần áo để thay."
Nghe nói đang ở bên ngoài, cái đầu vốn còn mơ hồ của Triệu Tiểu Bảo lập tức tỉnh táo hẳn. Cô bé nhớ ra rồi, bây giờ cô bé đang cùng cha và ca ca lên trấn bán lươn!
Dụi dụi mắt, nhìn quanh bốn phía xa lạ, cô bé thấy tẩu tử đang bế mình chạy như bay về phía rừng cây, phía sau là cha, đại ca và cháu trai đuổi theo.
Không xa lắm, trên con đường quan đạo bằng phẳng, một nhóm người gồm đàn ông, phụ nữ đang gánh gồng, cõng gùi, dắt theo trẻ nhỏ, nhộn nhịp tiến về cổng thành thấp bé của trấn. Quanh đây náo nhiệt không ngừng.
"Ôi, đến trấn rồi!"
Mặt mày Triệu Tiểu Bảo hớn hở, nhưng ngay sau đó lại biến sắc:
"Tẩu... tẩu tẩu, Tiểu Bảo không nhịn được nữa!"
Triệu Tiểu Bảo ôm bụng kêu oai oái, Chu thị cũng sốt ruột, chẳng kịp bận tâm có ai nhìn thấy không, vội vã tìm một bụi cây chui vào.
Nàng vừa chạy vừa kéo quần của Tiểu Bảo xuống, bế cô bé ngồi xuống. Ngay sau đó, một mùi hương nồng nặc khiến người ta muốn chóng mặt bốc lên.
Triệu lão hán đứng cách một đoạn xa mà cũng ngửi thấy, khuôn mặt già nua của ông giật giật. Nhịn không được, ông quay sang đùa với con trai cả: "Thì ra thần tiên cũng như người phàm, phân cũng hôi!"