Ở cây đào cách đó không xa là một ngôi nhà gỗ đang dần hình thành, gỗ là huynh đệ họ kiếm được ở khu rừng phía sau núi, mỗi lần cha vào cũng mang thêm chút ít. Họ dự tính xây vài căn phòng ở đây, làm thêm chiếc giường nhỏ, sau này lúc làm việc bên ngoài, họ sẽ để muội muội nằm ngủ trên giường.
Mỗi lần Tiểu Bảo chỉ có thể dẫn theo một người, việc xây nhà và khai khẩn đất vì thế tiến triển rất chậm, chỉ đành kiên nhẫn mà làm từng chút một.
Cầm cuốc làm việc suốt nửa đêm, Triệu Nhị Điền không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại toàn thân đầy hứng khởi. Hít thở bầu không khí ẩm ướt mát lành, thoảng trong gió là mùi thơm nhẹ của trái đào, hắn cảm thấy thư thái khắp người, đến cả mồ hôi chảy ra cũng khiến hắn cảm thấy sảng khoái.
“Sao mà thơm thế nhỉ?”
Không nhịn được, hắn quay lại nhìn cây đào kia. Từ lần đầu tiên nương bước vào đến nay đã tròn hai năm, năm nay là năm thứ ba, cây đào mới “keo kiệt” kết được ba quả đào xanh.
Nhưng phải nói thật, đào này thơm quá! Còn chưa chín mà hương thơm đã làm người ta thèm thuồng, muốn trèo cây hái ăn.
…
Sáng hôm sau, một tiếng gáy lanh lảnh của con gà trống nhà ai vang lên, cả thôn yên tĩnh suốt đêm bắt đầu thức giấc.
Triệu Nhị Điền “vèo” một cái bị đẩy ra khỏi vùng đất thần tiên, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của nương.
Vương thị nhìn thấy con trai bỗng dưng xuất hiện liền vỗ mạnh vào đùi lão già còn đang lười biếng nằm dài, vén chăn bước xuống giường:
“Về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay việc trong nhà không cần con làm, cứ ngủ cho khỏe!"
Triệu Nhị Điền gật đầu, trước khi rời đi còn liếc nhìn chỗ giường đã chừa trống, thấy muội muội đang ngủ say sưa trong chiếc chăn nhỏ, trên mặt hắn nở một nụ cười, cầm cuốc bước ra cửa.
Nhà không có dư cuốc, mỗi lần mang vào mang ra cũng phiền phức.
Triệu Tiểu Bảo ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh, nằm trên giường ôm chân chơi một lúc, nghe tiếng Triệu Hỉ reo hò đòi ra ruộng bắt cá bên ngoài, cô bé mới lật người, túm lấy cửa sổ, hét lên:
“Ta cũng muốn đi bắt cá!”
“Tiểu cô dậy rồi à?” Triệu Hỷ vui vẻ chạy tới, quay đầu gọi lớn vào bếp nơi nương của cậu bé đang nấu cám lợn:
“Nương ơi, tiểu cô dậy rồi!”
“Được, nương đến ngay đây!” Tôn thị lau tay, bước vào giúp Triệu Tiểu Bảo mặc quần áo rồi nhặt đôi giày dưới đất lên, bế cô bé vào bếp.
Từ sáng sớm Vương thị đã ra đồng làm việc, hai tẩu tử vẫn chưa giặt xong quần áo ở sông, trong nhà chỉ còn lại mình nàng ấy. Sáng giờ bận rộn băm cỏ nấu cám lợn, giờ đã sắp xong, vừa định vào xem, ai ngờ em chồng đã tự tỉnh.
Giọng nàng ấy dịu dàng, vừa cười vừa nói:
“Đói rồi phải không? Tam tẩu nấu cháo cho muội rồi, không dậy thì cháo lạnh mất.”
Triệu Tiểu Bảo ngồi trên đùi tam tẩu, ngoan ngoãn đưa chân cho nàng ấy đi giày: “Tam tẩu, muội muốn đi bắt cá chạch!”
“Ăn sáng rồi hãy đi.” Đi giày xong, Tôn thị bưng bát cháo ấm đặt lên chiếc bàn nhỏ của Tiểu Bảo.
Từ nhỏ, đồ ăn của Tiểu Bảo đã được chăm chút cẩn thận. Bữa sáng của cô bé là một quả trứng luộc và một bát cháo gạo không lẫn cám, Tôn thị thấy cô bé không cần ai đút thì quay lại lo cho lợn ăn, lũ lợn trong chuồng đã kêu inh ỏi.