Học Sinh Chuyển Trường

Chương 19: Kỷ luật

Cậu thực sự quá nổi bật, mái tóc đen bóng khẽ đung đưa theo bước chân, đôi mắt tuấn tú còn mang theo vẻ buồn ngủ, dáng vẻ lười biếng.

Giày của cậu luôn trắng tinh, gần như không bao giờ đi trùng đôi, thật chói mắt.

Ôn Chước nhìn cậu đến gần, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi e dè không tên, trước khi chạm phải ánh mắt của Giang Gia Ngôn, cô cúi đầu xuống, nhích vào trong hàng ngũ hai bước.

Ngay sau đó Giang Gia Ngôn đi lướt qua bên cạnh cô, đi về phía sau, cô nghe thấy có người gọi tên cậu, nói chuyện với cậu.

Còn nghe thấy tiếng cười của cậu, lời cậu nói: “Khi nào mới bỏ được buổi chào cờ này nhỉ, cứ thứ Hai là lại phải dậy sớm nửa tiếng."

Ôn Chước thầm thấy vô cùng đồng tình.

Nhạc chào cờ vang lên, tất cả mọi người ngừng nói chuyện phiếm, ánh mắt đồng loạt hướng về lá quốc kỳ đang từ từ được kéo lên, màu đỏ tươi thắm trong ánh bình minh thuận gió từ từ tung bay, năm ngôi sao vàng óng trên đó cuộn mình, chậm rãi lên đến đỉnh cột cờ.

Tiếp theo là bài phát biểu của lãnh đạo trường, nội dung đại khái là việc thực hiện một số công việc tuần trước và sắp xếp kỳ thi giữa kỳ sau nửa tháng nữa, đồng thời còn có một số lời động viên học sinh, và công việc được phân công trong tuần này. Vì tuần nào cũng có chào cờ, nên nếu không có sự kiện gì đặc biệt, nội dung buổi chào cờ cũng không nhiều.

Học sinh phần lớn đều lơ đãng, không mấy người nghiêm túc lắng nghe.

Thông báo kỷ luật những học sinh vi phạm của tuần trước là nội dung cuối cùng của buổi chào cờ, đồng thời sẽ chiếu phụ đề trên một màn hình điện tử bên cạnh lễ đài.

Màn hình điện tử đối diện với học sinh, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Ban giám hiệu đọc tên một số học sinh đi học muộn trong giờ đọc sách buổi sáng bị nhốt ngoài cổng trường, một số tham gia chào cờ không mặc đồng phục, cũng như các trường hợp vi phạm quy định về tác phong, diện mạo như nhuộm tóc, uốn tóc.

Cuối cùng, họ thông báo một loạt tên gồm Trình Lộ Lộ, Lý Thiên Nham, tất cả đều bị kỷ luật khiển trách nặng. Riêng Lý Thiên Nham vì có quá nhiều vi phạm trước đó, lần khiển trách nặng này khiến cậu ta bị cảnh cáo đuổi học.

Ôn Chước nghe thấy tên này, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền nghe thấy tiếng khóc của Trình Lộ Lộ phía trước vọng lại. Mấy bạn nữ thân thiết với cô ta vội vàng đến an ủi.

Trình Lộ Lộ cuối cùng vẫn bị phạt. Một lỗi khiển trách nặng, đối với học sinh lớp chọn mà nói vốn đã rất nghiêm trọng, huống chi những điều này đều phải ghi vào hồ sơ học sinh, đối với cô ta mà nói sẽ là vết nhơ theo cả đời.

Ôn Chước không hiểu những điều này, cô nhìn Trình Lộ Lộ đang khóc ở phía trước, lòng có chút thấp thỏm không yên.

Thế là cô theo phản xạ quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của Giang Gia Ngôn.

Giang Gia Ngôn nở nụ cười nhẹ, đang đứng cuối hàng không biết nói chuyện với ai, cậu chẳng hề để tâm đến những thông báo này.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy trong hàng ngũ ngay ngắn của lớp, một cái đầu nhỏ dè dặt ló ra, mở to đôi mắt đen láy tìm kiếm, rất nhanh đã bắt gặp ánh mắt của cậu.

Giang Gia Ngôn nhẹ nhàng nhướng mày với cô, dáng vẻ có mấy phần không đứng đắn.

Cái đầu đó lại nhanh chóng rụt về.

Ôn Chước quay đầu lại, tim đập hơi nhanh, lòng dạ không yên.

Phạm Ỷ Vân cười vỗ vai Ôn Chước, nói nhỏ: “Thì ra đây chính là tin tốt mà Phí Dương nói.”

Ôn Chước cười hơi gượng gạo, nghĩ ngợi một lát, rồi lại ghé sát vào hỏi nhỏ Phạm Ỷ Vân: “Sau khi bị ghi lỗi khiển trách nặng này, sẽ có ảnh hưởng gì không? Lớp trưởng… có vì thế mà bị đuổi học không?”

Phạm Ỷ Vân cũng ghé tai cô nói thầm: “Đương nhiên là không rồi, cũng chỉ là ghi vào hồ sơ học sinh thôi. Nhưng bình thường mà nói thì không có ảnh hưởng gì lớn đâu, phần lớn các trường đại học và đơn vị công tác không để ý đến những cái này đâu, cậu yên tâm đi. Đương nhiên, nếu cậu ấy biểu hiện tốt, giáo viên cũng sẽ xem xét xóa bỏ những lỗi đã ghi đó cho cậu ấy.”

Ôn Chước hơi yên tâm một chút: “Ồ” hai tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi về lớp học, cô lấy sách Sinh học ra tiếp tục nghiên cứu, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện đó không yên.

Sữa mua buổi sáng đến trưa đã hoàn toàn hết lạnh. Cô ăn xong bữa trưa quay về lớp, nhân lúc còn ít người, mở hộp sữa ra uống ừng ực.

Không biết vì tâm lý gì, Ôn Chước không muốn người khác nhìn thấy cô uống hộp sữa này.

Cô chia làm ba lần uống hết sữa, sau đó vặn chặt nắp hộp lại, bỏ vào trong cặp sách, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà làm bài tập.

“Ôn Chước.” Phạm Ỷ Vân cắn que kem đi vào, chống khuỷu tay lên bàn cô, nói: “Bàn với cậu chuyện này nhé.”

Ôn Chước không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cậu xem chúng ta cứ thế này cũng không phải cách, môn Sinh của cậu, môn Toán của tớ, môn Hóa của Phí Dương, ba chúng ta cũng đã cố gắng rất lâu rồi, mà cảm thấy chẳng có tiến bộ gì cả.”

“Ai nói thế, tớ bây giờ làm bài tập Sinh không cần phải lúc nào cũng xem đáp án nữa rồi.” Ôn Chước không đồng tình với lời cô ấy.

“Được rồi, cho là có chút tiến bộ đi, nhưng mà môn Sinh của cậu chưa chắc đã đủ điểm qua môn đâu.” Phạm Ỷ Vân lại bắt đầu nói những lời không dễ nghe.

Ôn Chước nhìn trang sách đầy kiến thức Sinh học, trong lòng cũng có chút bực bội.