Vừa Gặp Đã Yêu Em

Chương 10

Nghe nói được về, Dịch Thầm ừ hai tiếng liền, đứng dậy liếc nhìn Chung Ngâm. Chung Ngâm hiểu ý, lễ phép chào tạm biệt rồi cùng Dịch Thầm lần lượt rời khỏi phòng.

Cả hai đi ra đường.

Tài xế vẫn chưa đến, hai người đứng cách nhau một khoảng không xa cũng không gần, bầu không khí vô cùng ngượng ngập.

Chung Ngâm không quen với sự im lặng, vừa định mở miệng, lại cảm thấy tự chuốc lấy phiền phức nên ngậm miệng lại.

Đúng lúc Dịch Thầm cũng quay đầu, hai người nhìn nhau, cô lại nói ra những lời vừa nuốt xuống: "Thật trùng hợp."

Anh xoay xoay cổ, thản nhiên hỏi ngược lại: "Trùng hợp sao?"

Không khí ngưng đọng trong giây lát.

Chung Ngâm chuyển chủ đề: "Máy tính của cậu chắc không sao chứ?"

Dịch Thầm uể oải nói: "Tôi nói hỏng thì cô đền à?"

Chung Ngâm nghi ngờ: "Lần trước không phải vẫn ổn sao?"

"Biết rồi còn hỏi."

"..."

Chung Ngâm nhịn rồi lại không nhịn được: "Cậu lúc nào cũng nói chuyện kiểu vậy à?"

"Dù có chút hiểu lầm, nhưng dù sao chúng ta cũng quen biết, không cần phải căng thẳng như vậy chứ."

Giọng nói cô nhẹ nhàng, lan tỏa trong gió, khiến người ta liên tưởng đến những sợi bông liễu bay vào mũi vào mùa xuân.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Dịch Thầm nuốt nước bọt, muốn cô đừng phát ra âm thanh nữa.

Đúng lúc tài xế lái xe đến. Anh đi thẳng đến ghế phụ, "Xe đến rồi, lên đi."

Cứng! Đầu! Cứng! Cổ!

Chung Ngâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, bước hai bước lên, đóng sầm cửa xe.

Suốt quãng đường không ai nói gì.

Chung Ngâm ngồi hàng ghế sau lướt điện thoại lung tung, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng.

Dịch Thầm nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia, Trình Ngạn cười hề hề hai tiếng: "Anh Thầm, ăn cơm chưa?"

Dịch Thầm lười nói nhảm: "Nói."

"Vẫn là anh Thầm hiểu em," Trình Ngạn cười gượng gạo: "Có thể mua giúp anh em chút đồ ăn khuya ở cửa sau không?"

"Anh Thầm?"

"Ba Thầm?!"

Dịch Thầm mới chịu mở miệng: "Gọi thêm hai tiếng nữa, tôi sẽ cân nhắc."

"Ba Thầm ba Thầm."

"Mấy phần?"

"Một phần thôi, A Tự ăn rồi."

Dịch Thầm: "Lâm Dịch Niên thì sao."

Hàng ghế sau, Chung Ngâm theo bản năng ngẩng đầu, hàng mi khẽ động.

Trình Ngạn: "Niên ca vẫn chưa về... Ê, vừa đúng lúc về rồi! Để em hỏi anh ấy."

"Ồ, anh ấy cũng chưa ăn! Ba Thầm, anh mua thêm một phần nữa nhé."

"Ăn gì?"

"Em ăn cơm rang, phải của tiệm Triệu Ký nhé~" Trình Ngạn nói, "Niên ca nói anh ấy ăn mì cà chua trứng, anh cũng biết đấy, anh ấy không ăn hành, không ăn rau mùi, không ăn cay."

"Kén chọn." Dịch Thầm khẽ cười khẩy, "Chờ đấy, cúp máy đây."

Âm thanh "Game Over" vang lên từ điện thoại, Chung Ngâm mới hoàn hồn, cúi đầu tắt màn hình.

Dịch Thầm ngồi phía trước đột nhiên nói: "Tôi muốn mua chút đồ ở cổng sau trường."

"Hửm?" Vài giây sau, anh lại phát ra một âm tiết.

Chung Ngâm phản ứng lại: "Cậu đang nói chuyện với tôi à?"

Dịch Thầm: "Tôi đang nói chuyện với không khí đấy."

Chung Ngâm lờ đi giọng điệu mỉa mai của anh, "Là mua đồ ăn cho bạn cùng phòng sao?"

"Ừ."

Chung Ngâm kiếm chuyện nói: "Họ vẫn chưa ăn cơm à?"

Dịch Thầm liếc nhìn kính chiếu hậu, "Cô muốn hỏi gì?"

"Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên vì mọi người ăn muộn vậy thôi."

Anh không đáp lại, chỉ lặp lại: "Vậy nên, tôi muốn mua đồ ở cổng sau."

Chung Ngâm thuận thế nói: "Vậy đi cùng luôn."

Lại một trận im lặng.

Trong khoảng lặng chết chóc này, Chung Ngâm cuối cùng cũng hiểu ra ý anh là gì.

Nói vòng vo nửa ngày, chỉ chờ cô biết điều mà nói một câu "Tôi tự về được" thôi đúng không?

Tính cách ương bướng gần hai mươi năm của Chung Ngâm trỗi dậy, cô mỉm cười: "Tôi nói đi cùng, cậu nghe thấy chưa?"

Dịch Thầm cứng họng một lúc: "...Tùy cô."

Cổng sau đại học S gần khu ký túc xá, giờ này, phố ẩm thực đêm ở cổng sau nhộn nhịp, toàn là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Tài xế thả hai người xuống, cuối cùng còn nhắc nhở: "Cậu chủ nhỏ, phu nhân dặn tôi nói với cậu, nhất định phải đưa Chung tiểu thư về đến ký túc xá."

Dịch Thầm: "...Tôi...biết...rồi."

Chung Ngâm nín cười xuống xe, khoanh tay đứng bên cạnh Dịch Thầm, "Đi thôi?"

"..."

Hai người đi song song về phía trước, khoảng cách giữa hai người trống trải, còn có thể đứng thêm một người nữa.

Đây là lần đầu tiên Chung Ngâm đến phố ẩm thực đêm nổi tiếng này của trường, cô không tự chủ được mà nhìn ngắm xung quanh.

Con phố này không rộng lắm, giữa đường đông nghịt người và xe.

"Nhìn đường." Giọng nam vang lên trên đỉnh đầu, Chung Ngâm nghiêng đầu.

Không biết từ lúc nào, Dịch Thầm đã đứng ra phía ngoài, mặt không cảm xúc ngăn cô khỏi một chiếc xe đạp đang chạy nhanh.

Chung Ngâm cảm thấy hơi bất ngờ, "Ồ."

Đến trước một cửa hàng tên là "Triệu Ký", quán này làm ăn rất phát đạt, đầu bếp đang xào thức ăn trên bếp, khói dầu mù mịt trong không khí, người chen chúc đến tận cửa.

Chung Ngâm do dự bước chân, Dịch Thầm như có mắt đằng sau lưng: "Không muốn vào thì đừng vào."

Chung Ngâm cũng đang có ý định đó, thăm dò nói: "Vậy cậu mua cơm rang, tôi đi mua thứ khác nhé."

Dịch Thầm hất hàm về phía đối diện: "Cô qua quán đó, mua một bát mì cà chua trứng mang về, tiền tôi chuyển cho cô."

Chung Ngâm nhìn sang, so với quán cơm này, quán mì đối diện vắng người hơn, trông sáng sủa và sạch sẽ hơn nhiều.

Cô gật đầu: "Không hành, không rau mùi, không ớt phải không?"

Dịch Thầm theo bản năng ừ một tiếng, một lúc sau mới phản ứng lại: "Cô nghe lén tôi gọi điện thoại?"

Chung Ngâm chột dạ, cao giọng nói: "Giọng cậu to như vậy, tôi muốn không nghe thấy cũng khó."

"Vậy cô có thể bịt tai lại." Dịch Thầm cười lạnh, xoay người bước vào quán cơm.

Tâm trạng Chung Ngâm đang tốt, lười so đo với anh, xoay người bước những bước chân vui vẻ sang quán mì gọi một bát mì cà chua trứng, nhấn mạnh tất cả những thứ không ăn.

Trong lúc chờ đợi, cô lặng lẽ mở bức ảnh vừa lưu, chống cằm ngắm nhìn hết lần này đến lần khác.

Một cảm giác hạnh phúc chân thật dâng lên trong lòng - như thể đột nhiên được gần gũi với Lâm Dịch Niên hơn.

Đúng lúc này, WeChat hiện lên một tin nhắn.

Dịch Thầm: [?]

Chung Ngâm khó hiểu, cũng gửi lại một dấu hỏi chấm.

Dịch Thầm: [Mì bao nhiêu tiền?]

Chung Ngâm: [Không cần đâu, cứ coi như tôi mời bạn cùng phòng của cậu ăn.]

Đầu bên kia hiện đang nhập, một lúc lâu sau mới gửi tin nhắn.

Dịch Thầm: [Đừng.]

Chung Ngâm nghĩ anh đang khách sáo, định tiếp tục tranh giành, thì màn hình lại hiện lên tin nhắn mới.

Đầu bên kia gửi đến một câu thờ ơ: [Tôi không thích cái kiểu này đâu.]

Giống như đang nói, cô đừng có phí công vô ích.