Diêm Hạo cười mà không nói, cúi đầu nghịch điện thoại.
"Nhìn vẻ mặt này là chắc chắn rồi."
"Tưởng Khôn chắc đang trả thù vụ giải bóng rổ lần trước nhỉ? Lần này đúng là thành cháu con rùa rồi, tình trường sân bóng đều thất bại."
"Mấy ông đừng nói nữa, loại cực phẩm như Chung Ngâm, chơi đùa thì thật là sướиɠ."
Vài nam sinh đang cao hứng bàn tán, ở vị trí gần cửa sổ phía sau, Dịch Thầm gục mặt xuống bàn, cổ tay đè lên gáy, âm thanh ồn ào lọt vào tai, anh cong các đốt ngón tay, ấn chặt tai nghe.
Đột nhiên, nụ cười trên khóe miệng Diêm Hạo biến mất, nhìn chằm chằm vào dấu chấm than màu đỏ trên màn hình với vẻ khó tin.
Giây tiếp theo, cậu ta hung hăng đá vào chân ghế, làm đổ vài chiếc ghế máy tính phía sau, phát ra tiếng động lớn ầm ĩ.
Những người xung quanh lùi lại vài bước, "Chuyện gì thế này?"
"Vừa câu dẫn tao vừa từ chối tao, con nhỏ này đúng là giả vờ thanh cao!" Diêm Hạo tức giận đến phát điên, "Chẳng biết là hàng mấy tay rồi..."
Chưa nói hết câu, cổ áo cậu ta đã bị người ta túm lấy từ phía sau. Những lời còn lại của Diêm Hạo mắc kẹt trong cổ họng, mặt cũng hơi tím tái. Cậu ta kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người vừa đến.
"Dịch..." Cậu ta không nói nên lời.
Dịch Thầm buông tay, nhìn xuống cậu ta từ trên cao, vẻ mặt tối tăm phiền muộn.
Sắc mặt Diêm Hạo thay đổi vài lần, rồi mới thận trọng lên tiếng: "Cậu làm gì thế?"
"Ồn ào, ngậm miệng lại."
Đối diện là Dịch Thầm khó đoán, Diêm Hạo không hiểu sao lại không dám làm càn, một lúc sau mới cười gượng gạo nói: "Dịch Thầm, có gì thì nói chuyện tử tế không được sao?"
Dịch Thầm xoay xoay cổ, liếc nhìn cậu ta một cái: "Nói chuyện tử tế với thằng ngu thì nó có nghe không?"
Sắc mặt Diêm Hạo sa sầm, kéo ghế đứng dậy, "Mày muốn gây chuyện à? Sao, Chung Ngâm cũng là nữ thần của mày hả, không nghe được tao mắng cô ta à?"
Dịch Thầm vẫn giữ vẻ mặt buồn ngủ, uể oải nhướng mí mắt.
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng như dây đàn.
Có người bước lên ngăn cách hai người, Lâm Dịch Niên nghiêm mặt: "Định làm gì đây?"
Thấy Lâm Dịch Niên, sắc mặt Diêm Hạo dịu lại: "Niên ca, em cũng không muốn đánh nhau, gây phiền phức cho anh, chủ yếu là Dịch Thầm cậu ta..."
"A Thầm." Lâm Dịch Niên quay đầu.
Dịch Thầm không để ý đến cậu ta, Lâm Dịch Niên trầm giọng: "Đừng gây chuyện."
Cậu ta hạ thấp giọng, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: "Coi như nể mặt tôi."
Dịch Thầm lạnh lùng nhếch môi, một lát sau, quay người rời đi, coi như chủ động kết thúc chuyện này.
Diêm Hạo vỗ vai Lâm Dịch Niên, còn muốn nịnh bợ, người sau thản nhiên nói: "Nhặt ghế lên đi, sắp vào học rồi."
Thấy Dịch Thầm ngồi xuống, Trình Ngạn nãy giờ vẫn hóng chuyện liền tò mò xích lại gần. Cậu ta không tham gia đội thi đấu nên không biết nội tình, đang đầy bụng nghi vấn.
"Thầm ca, Diêm Hạo sao lại chọc giận cậu thế?"
"Vừa rồi cậu ta còn nhắc đến Chung Ngâm, Thầm ca, cậu còn quen Chung Ngân nữa à?"
"Quen nhau khi nào vậy?"
"Sao không nói cho anh em tôi biết?"
Dịch Thầm bị làm phiền đến phát cáu, "Không quen."
"Vậy sao cậu lại gây sự với Nghiêm Hạo?"
Dịch Thầm: "Nhìn cậu ta ngứa mắt."
Trình Ngạn: "... Được rồi."
Bị làm phiền vài lần, Dịch Thầm chẳng còn buồn ngủ nữa, quay đầu, tiện tay lấy từ trong túi của Tống Tự một túi bánh mì, xé vỏ, hai ba miếng đã ăn hết.
Tống Tự bên cạnh lặng lẽ đẩy gọng kính lên, rõ ràng đã quen rồi.
Vì từ nhỏ khí huyết không đủ, sắc mặt cậu ta trắng bệch, lại còn có thuộc tính "chuột hamster", đi đâu cũng mang theo một túi đồ ăn vặt lớn, tiếc là không tự nuôi mình mập lên được, ngược lại nuôi Dịch đại thiếu gia cao to đẹp trai.
Chuông vào lớp vang lên, giáo sư già xách túi bước vào, Lâm Dịch Niên cũng ngồi xuống bên cạnh Dịch Thầm, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn tôi làm gì."
"Chuyện này mà ầm ĩ lên, tôi với tư cách là lớp trưởng cũng không thoát được, cảm ơn cậu đã giúp tôi tránh được phiền phức."
"Vậy sao," Dịch Thầm nhướng mí mắt, giọng điệu nhàn nhạt, "Chỉ mong đừng lại là cảm ơn tôi đã làm giúp cậu một việc tốt là được."
Lâm Dịch Niên cúi đầu mỉm cười, "Sao cậu lại nghĩ như vậy."
Quay đầu nhìn lại Dịch Thầm, người sau đã nhìn chằm chằm vào máy tính, lơ đãng gõ bàn phím.
--
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, đến chiều thứ Sáu, Chung Ngâm bước ra khỏi tòa nhà khoa.
Gió nhẹ thoảng qua, cô ngẩng đầu, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ ở phía xa xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bản kiểm điểm đã nộp lên, viện trưởng không nói gì nữa, những chuyện lộn xộn rốt cuộc cũng chấm dứt.
Khuôn viên trường đại học sắp đến cuối tuần, càng thêm sinh động hơn ngày thường. Giai điệu của radio trường học vui tươi, thỉnh thoảng có vài sinh viên cười nói đi về phía cổng trường.
Tiếng hò reo vang lên từ sân bóng rổ, tiếng nhạc du dương vọng lại từ đại lễ đường.
Trong nhóm chat phòng ký túc xá, Quách Đào đã bàn bạc xem nên đi ăn ở đâu, Chung Ngâm vừa đi vừa trả lời, đột nhiên, điện thoại rung lên, hiển thị cuộc gọi đến từ "mẫu hậu đại nhân".
Vừa bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của người phụ nữ với chất giọng Thượng Hải đã truyền đến bên tai: "Niếp Niếp à, mẹ sắp đến cổng trường con rồi."