Tôi Nổi Tiếng Toàn Mạng Nhờ Livestream Xem Bói

Chương 3

Một lúc sau, viên cảnh sát trẻ phì cười, còn người đàn ông trung niên thì mặt mày tái mét, vội vàng chạy theo: "Trả tiền cho tôi! Tôi nhớ nhầm rồi! Tôi mất năm ngàn thôi!"

Nhưng khi gã ra đến cửa đồn, Trì Tinh đã đi mất dạng. Gã tức tối dậm chân, quay lại phàn nàn với viên cảnh sát: "Hắn ta lừa tiền của tôi! Còn pháp luật gì nữa không đây?"

Viên cảnh sát giữ gương mặt nghiêm nghị, đáp lại: "Chú không phải bảo là mất tám ngàn sao? Sao bây giờ lại nói là năm ngàn? Rốt cuộc là ai đang lừa ai?"

Người đàn ông cứng họng, không nói nên lời, cuối cùng đành phải lúng túng nhờ viên cảnh sát giữ lại số tiền nếu Trì Tinh quay lại.

Trì Tinh, với chiếc ví trong tay, từ từ rời khỏi đồn cảnh sát, đi qua hai con hẻm nhỏ. Khi cậu định đi tiếp, bỗng nhiên trông thấy một phong bao lì xì đỏ nằm chình ình trên mặt đất.

Phong bao này phồng căng, có vẻ số tiền trong đó không ít.

Trì Tinh dừng bước, tiến tới phong bao, chuẩn bị cúi xuống nhặt thì từ góc hẻm hiện ra một gương mặt trắng bệch. Người này nhìn như thể không còn là người sống, nửa trong suốt và vội vàng hét lên với Trì Tinh: "Cậu thanh niên, phong bao này không nên nhặt! Đây là đồ bẩn dùng để gia hạn mạng sống cho người khác!"

… Đồ bẩn lại nói đây là đồ bẩn, Trì Tinh cảm thấy buồn cười. Cậu giả vờ như không nhìn thấy bóng ma đó, dù từ nhỏ đến lớn cậu luôn giả vờ như thế để tránh phiền phức.

Nhưng nếu phong bao này thực sự như "ma" nói là để gia hạn mạng sống, thì cậu lại càng phải nhặt. Dù sao cậu còn có thể nghe thấy ma nói, nhưng nếu người khác qua lại không hiểu chuyện thì sao?

Trì Tinh thản nhiên nhặt phong bao lên, rồi không thèm nhìn bóng ma ấy mà đi tiếp. Khi ra khỏi con hẻm, cậu vẫn nghe thấy tiếng thở dài của bóng ma đó.

Đi thêm một đoạn, trước mắt Trì Tinh hiện ra bệnh viện lớn nhất thành phố. Ánh mắt cậu dừng lại ở cửa bệnh viện, nở nụ cười đầy hứng thú khi cầm phong bao trong tay.

Không có gì lạ khi phong bao này xuất hiện ở góc hẻm gần bệnh viện. Có vẻ như người nào đó đang nằm viện muốn dùng thủ đoạn tâm linh để kéo dài mạng sống.

Người ta tin rằng nếu ai đó nhặt được và tiêu hết số tiền trong phong bao này, thì người bệnh sẽ kéo dài được sự sống của mình.

Trì Tinh không dừng lại lâu trước cửa bệnh viện, tiếp tục đi một đoạn nữa rồi mở phong bao ra. Bên trong có bốn mươi bốn tờ tiền, rõ ràng người bệnh không phải thiếu tiền, và rất hào phóng, chỉ có điều con số 44 này thật chẳng lành.

Ngoài tiền, phong bao không chứa gì thêm, nhưng Trì Tinh, từ nhỏ đã có thể thấy ma, biết rằng thứ này không đơn giản. Cậu lật phong bao lại, quả nhiên thấy dòng chữ viết bằng bút đỏ ghi ngày sinh, tháng sinh, năm sinh cùng với bùa chú để gia hạn mạng sống.

Những dòng chữ này viết bằng mực đỏ, và phong bao cũng màu đỏ. Nếu không để ý kỹ, chắc hẳn khó có thể phát hiện ra.

Nói là gia hạn mạng sống, thực chất là hoán đổi mạng sống. Ai sử dụng tiền trong phong bao này chẳng bao lâu sau sẽ gặp tai họa và chết, còn người đang nằm trong bệnh viện sẽ từ từ hồi phục.

Trì Tinh ghi nhớ ngày tháng năm sinh của người đó. Không chỉ có ngày tháng năm sinh, phong bao còn ghi cả tên của người này. Trì Tinh nhếch mép cười, hôm nay người này xui xẻo đυ.ng phải cậu rồi.

Cậu không đi xe đến đây, nên liền vẫy tay gọi một chiếc taxi bên đường, rồi bảo tài xế đưa đến ngôi chùa gần nhất.

Trì Tinh xuống xe và đi thẳng tới hòm công đức. Gương mặt cậu trở nên nghiêm nghị, ánh mắt mang chút từ bi, thậm chí còn niệm một tiếng "A Di Đà Phật". Cậu từ tốn lấy ra bốn mươi ba tờ tiền từ phong bao, làm tiểu hòa thượng đứng cạnh nhìn đầy mong đợi.

Nhưng Trì Tinh chỉ cười với tiểu hòa thượng, rồi bỏ bốn mươi ba tờ tiền vào túi, chỉ để lại một tờ và phong bao, rồi thả cả vào hòm công đức.

Tiểu hòa thượng: “…”