Sau Khi Bị Dâng Lên Cho Đại Lão Phản Diện [Xuyên Thư]

Chương 23: Buông tay

Thẩm Tịch liếc nhìn cánh tay không chút thương tổn của mình, rồi lại nhìn Tạ Phù - người cũng tỏ ra không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hắn bước tới đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó giơ tay lên đỡ lấy chưởng đao không chút nương tay của Tạ Phù, thuận thế nắm chặt cẳng tay y, lực đạo mạnh mẽ và ổn định, không tài nào vùng ra được.

"Đánh lén từ phía sau à?" Thẩm Tịch thong thả lên tiếng, khóe môi thoáng nét cười: "Bệ hạ, như vậy không hay đâu?"

Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Phù lướt qua mu bàn tay hắn, khi vừa ngẩng lên nhìn hắn thì một đốm lửa bạc nhỏ yếu lại bất ngờ ngưng tụ giữa hai người, nhắm thẳng vào Thẩm Tịch!

Đồng tử của Thẩm Tịch khẽ co lại, chân chuyển hướng nhanh chóng né tránh. Chỉ một luồng khí méo mó xẹt qua, lập tức biến lọn tóc dài xõa bên thái dương thành tro bụi, nửa bên mặt cũng như bị thiêu đốt.

Hắn nhíu mày.

Chẳng lẽ suy đoán của hắn sai rồi? Tu vi của Tạ Phù đã bắt đầu hồi phục?

Suy nghĩ này thoáng qua trong tích tắc, Thẩm Tịch không do dự nữa, khuỷu tay co lại mạnh mẽ thúc vào bên cổ Tạ Phù!

Nhưng phản ứng của Tạ Phù lại không nhanh nhẹn như dự đoán, dù miễn cưỡng đỡ được đòn này, y vẫn lùi lại một bước, chỉ là gương mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, không lộ ra chút bất thường nào.

Nhớ lại bài học vừa rồi, Thẩm Tịch không chần chừ xoay người né tránh chưởng phong sắc bén của Tạ Phù, tiếp tục dùng khuỷu tay tấn công vào yết hầu không được phòng bị của y!

Động tác của Tạ Phù vẫn chậm hơn một nhịp.

Nhận ra sự bất lực từ đối phương, giữa hàng lông mày của y hiện lên một vết nhăn nhạt.

Thẩm Tịch thấy vậy, thở dài một tiếng giảm nhẹ thế công, chuyển hướng va vào vai trái của y.

Tạ Phù cũng không có sức chống đỡ.

Việc cưỡng ép ngưng tụ hỏa chủng bản nguyên đã tạo ra gánh nặng quá lớn đối với y, đến mức bây giờ ngay cả việc đứng vững cũng khó khăn.

Huống hồ...

Luồng linh lực vừa thoát khỏi sự khống chế giống như một điểm khởi đầu, dù đã thu hồi lại nhưng vẫn không ngừng cuộn trào trong kinh mạch trống rỗng của hắn, tựa như muốn phá tan mọi thứ trên đường đi.

Dấu ấn thức tỉnh truyền thừa bùng lên trên trán, mang theo cảm giác tê dại kỳ lạ, dọc theo kinh mạch trượt xuống đan điền.

Mỗi lần giao đấu với Thẩm Tịch, cảm giác tê dại ấy càng nồng đậm hơn, sự trống trải trong đan điền càng sâu sắc, khơi dậy khát vọng kỳ quái và khó kiểm soát.

Dù vậy, sát ý trong mắt hắn đối với Thẩm Tịch vẫn không hề giảm bớt dù chỉ một chút.

Thẩm Tịch có chút bất lực giữ chặt cổ tay của y, khéo léo vặn ra phía sau, thấy y không chịu dừng lại, liền đè chặt người xuống cửa, tránh cho y tiếp tục phản kháng.

Liên tục bị một tên phàm nhân khống chế, trong lòng Tạ Phù dâng lên từng đợt phẫn nộ.

Bất chấp đan điền đã khô cạn, y giơ một tay kết ấn, trong khoảnh khắc, một cơn lốc cuồn cuộn mang theo áp lực mạnh mẽ từ dưới chân dâng lên, hung hãn tràn ra ngoài!

Nhưng không biết do linh lực quá yếu không đủ để duy trì pháp thuật, hay vì cảnh tượng linh lực mất kiểm soát lại tái diễn, cơn lốc mạnh mẽ chỉ thoáng chốc đã tan biến. Khi chạm đến trước mặt Thẩm Tịch, chỉ còn lại hơi ấm cháy bỏng phảng phất, khẽ thổi rối mái tóc dài của cả hai.

Duy chỉ có chiếc áo choàng phủ trên người Tạ Phù đè lên mái tóc dài đen bạc đan xen, bỗng chốc tuột xuống.

Thẩm Tịch hoàn toàn không đề phòng tình huống này, đầu gối phải đang ép giữa hai chân Tạ Phù để giảm lực lại càng khóa chặt hơn khi y giãy giụa, khiến hơi thở hai người gần như hòa vào nhau không một kẽ hở.

Ngay sau đó, trọng lượng của cả hai đè mạnh lên cánh cửa, phát ra một tiếng "rầm" trầm đυ.c!

Lạc Ninh vẫn chưa đi xa, nghe thấy động tĩnh từ phía sau liền ngạc nhiên quay đầu lại, bước thêm hai bước: "Thẩm huynh?"

Bên trong im lặng một lúc, mới có tiếng đáp lại của Thẩm Tịch, không hiểu sao âm điệu trầm xuống một cách kỳ lạ: "Ta không sao."

Lạc Ninh vô thức nhìn vào khe cửa chưa đóng kín.

Ngay khoảnh khắc đó, khe cửa bỗng chốc khép lại.

Lạc Ninh chớp chớp mắt, đứng yên tại chỗ.

Nhìn thế nào cũng không giống là "không sao" cả.

Nhưng nếu Thẩm huynh đã nói không sao, thì chắc là... không sao nhỉ...?

Lạc Ninh gãi cằm, bước đi mà cứ ba bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, cuối cùng nàng cũng rời đi.

---

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa, Thẩm Tịch cố gắng phớt lờ ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Tạ Phù, khẽ ho một tiếng định thả tay ra.

Nhưng vừa mới nhúc nhích, Tạ Phù đã bất ngờ lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống vì không đứng vững.

Thẩm Tịch đành phải bước tới một bước, đỡ lấy y vào lòng: "Không sao chứ?"

Tạ Phù nhíu chặt mày, vốn định vùng ra khỏi vòng tay của Thẩm Tịch, nhưng toàn thân lại chẳng còn chút sức lực nào.

Trong mắt y hiện lên sự kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ, môi mím chặt gần như dồn hết linh lực ít ỏi còn sót lại để đè nén ham muốn kỳ lạ đang ngày càng bùng lên trong cơ thể.

Thẩm Tịch vừa nhìn thấy ấn ký kim phượng trên trán Tạ Phù dần nhạt đi, liền nghe giọng nói của y lạnh băng: "Buông tay."

Thẩm Tịch không mấy để tâm, ngoan ngoãn buông y ra, còn chu đáo quay lưng đi để tránh nhìn.

"Tự mặc vào đi."

Ánh mắt Tạ Phù nhìn bóng lưng của Thẩm Tịch, cố gắng đè nén cơn giận đang cuộn trào trong lòng, hai tay kết ấn biến hóa thật nhanh.

Truyền thừa thức tỉnh xảy ra trục trặc, y vốn cho rằng mất hết tu vi đã là kết cục tồi tệ nhất.

Không ngờ khi gặp lại Thẩm Tịch, có lẽ do ảnh hưởng từ lần song tu hôm đó, lô đỉnh này lại khuấy đảo linh lực bản nguyên của y, khiến ấn kim phượng truyền thừa biến đổi bất thường.

Sự biến đổi này chẳng khác nào đêm đó, khi cơ thể không còn nằm trong sự khống chế của y.

Đôi mắt Tạ Phù lạnh lẽo như băng.

Cảm giác bất lực như hôm đó, y sẽ không bao giờ trải qua thêm một lần nữa.