Nghe xong, Hồ Chước hít một hơi lạnh: "Hồ Lý, mặc dù có rất nhiều thú nhân bị chết cháy khi làm thịt chính cho giống cái nhưng ta sẵn sàng chết vì ngươi." Nói rồi, hắn bước vào đống lửa và cầm miếng thịt rơi xuống đất.
Ơ... Chẳng lẽ nàng phải nói là do đám thú nhân đó thao tác sai sao?
Hồ Lý vừa định bước tới thì bị Hồ Chước ngăn lại.
"Hồ Lý, ngươi đừng qua đây. Ta sẵn sàng chết vì ngươi, cho dù bây giờ ta chưa phải là thú phu của ngươi."
Hồ Lý đành phải ngồi xuống, cầm lấy miếng thịt từ tay Hồ Chước và kiên nhẫn giải thích: "Hồ Chước, ngươi nhìn kỹ này, để miếng thịt lên vỉ nướng trên đống lửa, không cần phải cầm trực tiếp, như vậy sẽ không bị cháy và ngươi cũng sẽ không chết."
"Hồ Lý, ngươi giỏi quá!"
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Hồ Chước, Hồ Lý cảm thấy có chút thành tựu.
—
"Ngươi đã nhìn rõ chưa?"
"Thê chủ, ta nhìn rõ rồi, Hồ Chước và Hồ Lý chắc chắn sẽ bị lửa thiêu chết."
Hồ Dung vẻ mặt hả hê. Năm đó, nàng đã có ý định chọn Hồ Chước làm thú phu. Dù trông hắn có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra còn mạnh hơn cả mấy thú phu của nàng.
Nhóm thú phu của nàng nhìn thì có vẻ khỏe mạnh nhưng mỗi ngày chỉ săn được một ít thịt, không đủ cho nàng nhét kẽ răng, chưa kể còn có con nhỏ phải nuôi, nếu Hồ Chước trở thành thú phu của nàng, sau này bọn họ sẽ không phải lo lắng về việc săn bắn nữa.
Ấy vậy mà Hồ Chước lại ngoan cố, đi thích Hồ Lý. Nàng nghĩ rằng đẩy Hồ Lý xuống vực sẽ khiến Hồ Chước thuộc về nàng, ai ngờ Hồ Lý lại sống sót.
Nàng không có được thì không ai có thể có được.
"Chờ thêm một chút nữa, đợi đến khi bọn họ đều bị lửa thiêu chết."
Dưới sự chỉ dẫn tận tình của Hồ Lý, Hồ Chước đã hiểu cách nướng thịt sao cho không bị lửa thiêu. Khi hắn thực sự nắm vững kỹ thuật, hắn vui mừng đến nỗi rớt nước mắt.
"Hồ Lý, ngươi thật tốt. Ta vẫn nhớ khi ngươi và phụ thú của ngươi mới đến đây, chỉ có ngươi chơi với ta. Mọi người đều bắt nạt ta, nói rằng ta quá yếu nên không muốn chơi với kẻ yếu."
Bỗng nhiên, Hồ Chước nghĩ đến điều gì đó: "Xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến phụ thú của ngươi."
Hồ Lý đứng dậy. Nguyên chủ vốn rất kỵ việc ai đó nhắc đến phụ thú của nàng. Trước đó, Hồ Dung có nhắc đến một lần, khi ấy hai người đã đánh nhau.
Miếng thịt đã nướng chín, phát ra tiếng xèo xèo, Hồ Lý nhắc Hồ Chước rằng thịt đã xong. Hồ Chước chuyển sự chú ý sang miếng thịt, cảm giác buồn bã dần biến mất.
Hai người đang ăn thịt nướng, Hồ Lý còn cảm thán rằng nếu có thêm gia vị thì thật tuyệt.
Trong khi đó, Hồ Dung đã tập hợp mọi người trong bộ lạc để đến cứu họ.
Cơ thể to lớn của nàng ta dẫn đầu, bụng mỡ lắc lư theo mỗi bước đi: "Tộc trưởng, sức khỏe của ngài không tốt, hay là để ta dẫn các giống đực đi trước để cứu họ."
Tộc trưởng vội vàng đồng ý: "Được, nhanh đi, trăm ngàn lần đừng để giống cái gặp nguy hiểm."