Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Bé

Chương 9: Ăn cơm

“Ca ca, đi chân trần chơi thật sướиɠ!”

Đôi mắt của Thẩm Nhĩ sáng lấp lánh, chạy cộp cộp cộp đến bên người Thẩm Dịch, cũng học bộ dáng của hắn dựa vào món đồ chơi đầy lông, cái loại cảm giác thả lỏng này làm cho người không kiến thức - Thẩm Nhĩ trầm mê không tự kiềm chế được.

Nhìn Thẩm Nhĩ vỗ vỗ chân ngắn nhỏ với vẻ mặt say mê mà rong chơi trong hải dương đồ chơi lông xù, Thẩm Dịch nhẹ nhàng cười, tuỳ ý để nhóc con giải phóng bản tính. Hắn biết rõ, ở sinh hoạt luôn chú trọng dáng ngồi nghiêm chỉnh của bố mẹ, nhóc con tuyệt đối chưa từng được trải qua loại vui sướиɠ này.

Theo hắn, trẻ con thì nên giống như bây giờ. Thẩm Dịch có ý xấu để cho nhóc con có bộ dáng tự thả bay chính mình, tính toán chờ sau khi bé lớn lên rồi lấy chuyện này cười nhạo bé.

Thẩm Nhĩ hoàn toàn không biết lòng dạ độc ác của ca ca, bé hưng phấn mà chơi một hồi lâu, mãi cho đến khi mồ hôi đầy đầu mới ngoan ngoãn trở lại bên người ca ca, dựa vào người hắn rồi ngồi xuống.

Thẩm Nhĩ nâng khuôn mặt đỏ bừng mà tuyên bố: “Ca ca, không có sô pha thật tốt!”

Phòng ở của ca ca vốn dĩ không lớn như ở nhà, nếu đặt sô pha liền không thể chạy tới chạy lui giống như bây giờ.

“Hừ hừ.”

Thẩm Dịch không cho ý kiến mà ngáp dài một cái, lười biếng mà gõ gõ đầu to của muội muội rồi hỏi: “Đói bụng không?”

Nãy giờ chơi vui vẻ chẳng cảm thấy gì, nhưng ca ca vừa hỏi, bụng của Thẩm Nhĩ lập tức kêu vang thầm thì.

Trẻ con không chịu được đói, Thẩm Nhĩ đã bôn ba một ngày, kiên trì đến được bây giờ đã không dễ dàng.

Thẩm Nhĩ chỉ chỉ vào người máy Tiểu Ngoan đang an tĩnh ở góc phòng khách rồi nói với ca ca: “Đói bụng, ca ca để Tiểu Ngoan đi nấu cơm đi!”

Ở nhà, có đôi khi bố mẹ cũng sẽ tự nấu cơm, nhưng mẹ ở nhà thường nói ca ca sẽ không nấu cơm, cho nên Thẩm Nhĩ căn bản liền không trông chờ vào Thẩm Dịch làm.

Thẩm Dịch vung bàn tay lên, mở ra đồng hồ rồi nói: “Nấu cơm làm gì? Chúng ta gọi cơm hộp.”

Thẩm Nhĩ tò mò mà ngó lại gần: “Cơm hộp là cái gì?”

“Đây này, cái này là cơm hộp, muốn ăn cái gì liền ấn mua, một lát nữa sẽ có người đưa đến đây.”

“Muốn ăn cái gì đều có thể ạ?” Thẩm Nhĩ nóng lòng muốn thử, cảm giác như mở ra cánh cửa thế giới mới.

“Tất nhiên là có thể!” Nhìn ánh mắt của muội muội dán chặt lên một phần kem thực tế ảo, Thẩm Dịch nhanh nhẹn mà đặt 2 phần: “Được rồi, đã đặt đơn, một lát nữa sẽ có người đưa tới.”

Thẩm Nhĩ không nghĩ tới, bé thật sự có thể ở thời điểm ăn cơm còn có thể ăn kem, đoạn chờ đợi tiếp theo đối với bé càng khó có thể chịu đựng mà!

Cách mỗi vài phút, bé đều phải hỏi: “Cơm hộp tới chưa?” làm cho Thẩm Dịch dở khóc dở cười một trận.

Cũng may, đến khi Thẩm Nhĩ đã trông mòn con mắt, người máy rất nhanh đã đưa cơm hộp tới.

Thẩm Dịch bước đôi chân dài ra, rất nhanh đã lấy cơm hộp trở về. Lập tức, một cổ mùi hương lan tràn mở ra toàn bộ phòng khách.

Vốn dĩ, Thẩm Nhĩ tính toán ăn kem trước, không ngờ bé đã bị cổ mùi hương hấp dẫn đến.

Thẩm Nhĩ hít hít cái mũi giống con chó nhỏ, tò mò mà nhìn cơm hộp trong tay Thẩm Dịch rồi hỏi: “Ca ca, đây là mùi hương của cái gì?”

“Gà rán.” Thẩm Dịch làm trò mở ra cơm hộp trước mặt muội muội, lập tức mùi hương ở phòng khác càng thêm nồng đậm.

Có thể đưa cùng kem cũng chỉ có loại gà rán hamburger. Tuy rằng, Thẩm Dịch không thích kem, nhưng gà rán lại là bản mạng của hắn. Không thể nói, Thẩm Nhĩ coi như đánh bậy đánh bạ đúng rồi.