Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Bé

Chương 6: Rác rưởi Chế Tạo Sư

Thẩm Dịch gần như bị chọc giận cười, nếu không phải phi thuyền là hình thức tự động điều khiển, không nay thế nào cũng phải bị xảy ra tai nạn xe cộ. Bởi vậy có thể thấy được, lời này của Thẩm Nhĩ làm nội tâm của hắn đã phải chịu đánh sâu vô cùng to lớn.

Rác rưởi Chế Tạo Sư là cái quỷ gì?

Hắn sao lại không biết chức nghiệp của mình là loại này!

Cố tình, nhóc con còn làm vẻ mặt làm bộ dáng suy nghĩ hiểu chuyện, Thẩm Dịch không thể nào tức giận với cái mặt bánh bao đó được, chỉ có thể đem nghẹn khuất nuốt vào bụng.

Nhịn rồi nhịn, cuối cùng Thẩm Nhĩ vẫn không nhịn xuống được mà đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra: “Ai nói với em, ca ca là rác rưởi Chế Tạo Sư?”

Thẩm Nhĩ không chút do dự bán đứng bố mẹ của mình: “Là bố mẹ nói.”

Thật tốt, hắn liền biết, ở trong miệng bố mẹ hắn là một người không đáng tin cậy.

Không phải là hắn chỉ ăn chút rác rưởi đồ ăn vặt thôi sao? Sinh hoạt không kiềm chế được một chút thôi sao? Cũng không khoa trương như rác rưởi Chế Tạo Sư vậy chứ?

Ánh mắt của Thẩm Dịch nhìn chậu hoa kỳ quái trong tay Thẩm Nhĩ dừng một chút, cảm nhận được nó truyền ra hơi thở tinh thần lực, có ý xấu nói: “Nếu em biết ca ca là máy… Khụ khụ… Rác rưởi Chế Tạo Sư, vậy em cảm thấy bố mẹ đưa em lại đây để học cái gì?”

Nếu hắn - Chiến Thẻ Sư, có thể là rác rưởi Chế Tạo Sư, vậy vì sao không thể là trân quý Chế Thẻ Sư đâu?

Sau này khi nói với bên ngoài, nếu nhóc con nghiêm trang tự xưng là rác rưởi Chế Tạo Sư gì đó, nghĩ đến hình ảnh đó hắn lại cảm thấy thật đáng sợ!

Thẩm Nhĩ đầu tiên là sửng sốt nói: “Bố mẹ nói đưa Thẩm Nhĩ đến ca ca nơi này để học tập…”. Sau đó chợt rõ ràng ý tứ của Thẩm Dịch: “Cho nên, bố mẹ làm Thẩm Nhĩ tới cùng ca ca học nhặt rác rưởi?”

Thẩm Dịch buồn cười mà đùa với nhóc con, cảm thấy giây tiếp theo, bé lập tức phải khóc lóc đòi về: “Đúng rồi, nhặt rác rưởi đặc biệt vất vả, rác còn rất bẩn, em có sợ không?”

Thẩm Nhĩ nắm nắm tay cuộn tròn lại, giống như hạ quyết tâm nói: “Em cùng ca ca nhặt rác rưởi, để cho ca ca không mệt như vậy!”

Thẩm Dịch không nghĩ tới nghe được đáp án như vậy, thu lại vui đùa tươi cười trên mặt, trong lòng cảm thấy một trận xấu hổ.

Trông không giống muội muội của hắn vậy, tuổi còn nhỏ, lại còn rất có lương tâm, hắn như thế nào có thể bắt nạt?

Thẩm Dịch thử hỏi: “Không có kem có được không?”

Thẩm Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, nhịn đau bỏ những thứ yêu thích nói: “Kem đắt lắm, không ăn!”