Chế Thẻ Sư Muội Muội Và Phế Vật Ca Ca Của Bé

Chương 1: Thẩm Nhĩ

Thẻ Bài Sư gồm có

-Chế Thẻ Sư: Người chế thẻ.

-Chiến Thẻ Sư: Người sử dụng thẻ bài chiến đấu.

-Chế Tạo Sư: Người chế tạo máy móc

Cấp bậc thẻ bài:

1-10 sao

Thẩm Nhĩ: Chế Thẻ Sư, Chiến Thẻ Sư

Thẩm Dịch: Chiến Thẻ Sư, Chế Tạo Sư (sở thích)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong vũ trụ rộng lớn, một phi thuyền cô đơn đang vận chuyển hành khách.

Mặc dù trong vũ trụ thường thường xẹt qua các vì sao xinh đẹp đồ sộ, thì đối với đa số các hành khách đã trải qua thời gian dài du lịch tinh tế mà nói, những cảnh sắc đó đã nhìn chán rồi, chẳng còn lực hấp dẫn nữa.

Chỉ ngoại trừ cô bé ba tuổi có khuôn mặt bánh bao này.

Cô bé có cái đầu tròn, mặt cũng tròn vo, lại có một đôi mắt tròn xoe ướŧ áŧ giống như quả nho đen, cùng với đôi tay bé nhỏ béo tròn đang nắm lại, nằm bò trên cửa sổ. Tất cả thêm với nhau không phải là đúng nghĩa của từ "bánh bao" hay sao?

Hành khách xung quanh đã tò mò với bé bánh bao có thể một mình cưỡi phi thuyền này hồi lâu. Đáng tiếc, đừng nhìn em có bộ dáng mềm mại, trên thực tế lại không dễ tiếp cận chút nào.

Toàn bộ thời gian của em, trừ bỏ nhỏ giọng nói chuyện cùng người máy bảo mẫu bên cạnh, còn lại đều đem khuôn mặt bánh bao ghé vào bên cửa sổ nhìn bên ngoài, không có một chút dấu hiệu chuyển qua nhìn chỗ khác.

Vũ trụ bên ngoài đa số đều đen như mực, không biết là cái ma lực gì mà có thể chặt chẽ hút lấy sự chú ý của em?

Hành khách tò mò theo ánh mắt của bé bánh bao nhìn về cảnh tượng vũ trụ bình thường, trăm lần cũng không đoán ra sự cố chấp nhìn bên ngoài đó.

Thẩm Nhĩ không chớp mắt, mở to đôi mắt nhìn ra vũ trụ ở ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết hành vi của mình làm cho các hành khách khác tò mò.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nhĩ, có một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất đang đứng thẳng trong vũ trụ. Vốn dĩ, Thẩm Nhĩ thấy phi thuyền đã rất to lớn, nhưng khi so sánh với người khổng lồ này, nó lại trông như món đồ chơi lớn trong tay hắn.

Thẩm Nhĩ lẳng lặng mà nhìn về phía chính diện cửa sổ, cảm giác giống như đi nhầm vào quốc gia của người khổng lồ. Bé bánh bao không biết cái gì là cô đơn tịch mịch, nhưng từ trên người khổng lồ, em cảm nhận được một loại cảm giác rầu rĩ u buồn.

Không biết qua bao lâu, người khổng lồ tay cầm rừu lớn đang đứng bất động bỗng nhiên ra sức chém về phía vũ trụ hỗn độn.

Dưới sức mạnh to lớn của người khổng lồ, toàn bộ không trung bị chém thành hai bộ phận trên dưới. Nhìn hình ảnh đó, Thẩm Nhĩ lập tức nín thở, tâm hồn bé nhỏ không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong chấn động to lớn đó.

Tuy rằng không biết vì cái gì người khổng lồ muốn chém trời đất, nhưng từ ánh mắt kiên định phía đối diện, Thẩm Nhĩ cảm thấy việc này đối với hắn là một chuyện rất quan trọng.

Nhìn trời đất đã bị bổ ra, Thẩm Nhĩ còn chưa kịp cao hứng cho người khổng lồ,vùng trời đất bị bổ ra đó đang có xu hướng chậm rãi khép lại.

Thẩm Nhĩ sốt ruột nắm tay béo nhỏ, nhanh chóng hét lên: “Người khổng lồ, cố lên nào!”

Thật mau, người khổng lồ cũng phát hiện sự thay đổi của trời đất. Đột nhiên thấy hắn đầu đội trời, chân đạp đất, mạnh mẽ mà đem trời đất đang chậm rãi khép lại mở ra.

Nhìn người khổng lồ trước mắt không biết mệt mỏi, trong đầu Thẩm Nhĩ hiện lên một câu “Bàn Cổ khai thiên tích địa”.

Khai thiên tích địa: mở trời tạo đất.

“Bàn Cổ” Thẩm Nhĩ nhỏ giọng mà kêu tên người khổng lồ, cảm thấy hai chữ này ẩn chứa vô số thần vận.

Sau khi đã mở trời tạo đất, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Thẩm Nhĩ còn muốn tiếp tục xem, nhưng mà đúng lúc này, phi thuyền đột nhiên truyền đến thông báo. Thẩm Nhĩ phản xạ có điều kiện mà nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.

“Xin chào các vị hành khách, phi thuyền đã tiến vào Thu Thuỷ Tinh, kính mong các vị hành khách sắp rời thuyền xuống trạm chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau ba lần lặp lại liên tiếp, Thẩm Nhĩ lại nhìn ngoài cửa sổ lần nữa, người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất cùng với trời đất mà hắn sáng tạo đã toàn bộ biến mất không thấy đâu.

Thẩm Nhĩ tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt, dưới sự nhắc nhở của người máy Tiểu Ngoan, em chỉnh lại dáng ngồi, ngoan ngoãn chờ phi thuyền rơi xuống đất.

Rốt cuộc chờ đến khi bé bánh bao không hề nhìn ngoài cửa sổ nữa, một cô gái trẻ tuổi đã mơ ước em từ sớm thấy vậy liền lập tức lộ ra tươi cười “ôn hoà” nhất , ý đồ đến gần cô bé dễ thương rồi nói: “Bé bánh… Bé xinh đẹp, em cũng xuống phi thuyền ở Thu Thuỷ Tinh hả?”

Thẩm Nhĩ đang còn buồn bã vì chưa biết cốt truyện tiếp theo, cả người đều uể oải ỉu xìu. Nhưng mà, dưới sự giáo dưỡng tốt đẹp, em không thể làm lơ người khác chào hỏi, vì thế nâng lên tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu rồi trả lời: “Vâng.”

Cái đầu to gật gật, làm cho cái má thịt mập mềm mại cũng theo nàng gật gật mà run lên. Tuy rằng Thẩm Nhĩ cảm thấy em đặc biệt lễ phép, nhưng trong mắt chị gái nhỏ, vẻ thành thục của bé bánh bao quá đáng yêu, hình ảnh thịt trên mặt run run đã nhanh chóng tiến sâu vào tim của cô.