Những Kẻ Nghịch Đồ Đều Muốn Phạm Thượng

Chương 10: Gánh một đống nợ

Không thể nào, Lăng Trạch nhanh vậy đã tìm tới cửa nhưng mà mơ hồ nhớ rõ lần trước mình hút hắn tới Luyện Khí kỳ, nếu hắn thực sự tìm mình báo thù thì chắc hiện tại nàng vẫn có thể đánh thắng được chứ...

Hiện tại đánh qua được thì sao, tương lai khẳng định đánh không lại, haizz.

Để không phải lo lắng đề phòng một mối họa như vậy, trước đây trong đầu Khương Việt cũng từng thoáng hiện ý nghĩ nhổ cỏ tận gốc nhưng ý tưởng vừa xuất hiện đã bị nàng bóp chết ngay trong trứng nước.

Lăng Trạch là nam chính, biết đâu sẽ dùng cách kỳ quái gì đó để sống lại, nàng có gϊếŧ được hay không cũng là một vấn đề, còn có một nguyên nhân khác thúc đẩy Khương Việt cuối cùng quyết định lấy lòng Lăng Trạch đó là nguyên thân rốt cuộc đã từng coi Lăng Trạch như lô đỉnh để bòn rút tu vi, Lăng Trạch cũng là người bị hại, đối với người bị hại mà ra tay thì nàng không làm được.

Thôi thì cứ sống tạm vậy.

“Vào đi.” Nghĩ đến đây, Khương Việt lên tiếng cho người vào, nàng không tin một tên Luyện Khí như nam chính hiện tại có thể làm nàng bắn máu tại chỗ được?!

Lăng Trạch vào cửa không nhiều lời, trở tay ném cho Khương Việt một danh sách, Khương Việt vừa cầm lên mới nhìn trang đầu tiên thôi mà khóe miệng đã bắt đầu run rẩy.

Một khối Long Huyết thạch.

Ba khối Hàn Băng ngàn năm.

Một viên Ly Hỏa thần châu.

Một bộ Huyền Thiết bảo giáp.

Ba cây Quá Hư linh chi.

Một gốc Thiên Trúc thảo.

...

“Sư tôn nói muốn bồi thường cho ta, vậy thì cứ theo danh sách này mà làm đi.” Lăng Trạch đứng dưới thong thả nói, không chút cảm xúc.

Hắn đương nhiên không có cảm xúc, tay không bắt được sói trắng thì ai mà có cảm xúc chứ, cảm xúc đều ở chỗ Khương Việt này hết rồi!

Long Huyết thạch à! Đúng là cục đá không sai nhưng đây là cục đá do máu Rồng hóa thành đấy! Còn ba khối Hàn Băng ngàn năm! Ngươi xem ngươi viết cái gì đi! Đây là hàn băng ngàn năm đó! Không phải là củ cải nhà ngươi mà muốn ba khối là có ba khối!

Còn cả Ly Hỏa thần châu kia nữa, đó là do Xích Diễm Huyền Điểu đạt tới Nguyên Anh dùng bản mạng hỏa ôn dưỡng trăm năm mới thành được một viên châu. Mấy thứ ở trang đầu này thôi cũng đủ so với toàn bộ tài sản của Khương Việt rồi, trang thứ hai còn dám xem nữa chắc?

Khương Việt không dám.

“Cái này… Gia sản của sư phụ thế nào ngươi hẳn cũng rõ, cho dù sư phụ có dốc hết tất cả đồ đạc ra cũng sợ là không đủ.” Gương mặt Khương Việt lộ vẻ khó xử, thử nói.

“Không vội, sư tôn hiện tại không có, sau này nói không chừng sẽ có, cứ từ từ đưa cho đệ tử cũng được, đệ tử cũng không nóng ruột.”

Khổ thân Khương Việt một người ở thế kỷ 21 còn chưa từng vay mượn ai, vậy mà đến cái giới Tu Chân này được mấy ngày đã gánh một đống nợ, không chỉ mất hết tiền hiện tại, còn gánh thêm cả nợ tương lai nữa.

Thà rằng trên đường gặp phải cướp còn hơn, ít nhất cướp chỉ cướp được tiền hiện tại, chứ không cướp được tiền tương lai của nàng.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Khương Việt liền u sầu, gánh một đống nợ thế này thì sau này còn sống sung sướиɠ kiểu gì, nàng còn định xuống núi đến Nghê Thường Các mua vài bộ pháp y trang sức xinh đẹp, kết quả quần áo chưa mua được đã phải mắc nợ, không biết cái giới Tu Chân này có thẻ tín dụng không nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Khương Việt, Lăng Trạch ngồi xuống thưởng thức chén trà trên bàn, cười nhạo một tiếng:

“Sư tôn đây là hối hận sao? Hôm đó chính sư tôn nói phải cho ta chút bảo vật bồi thường, vừa nhìn thấy mấy thứ này đã sợ rồi à? Hay là sư tôn nghĩ tùy tiện cho ta vài viên Long Huyết thạch linh tinh là đủ để đuổi ta đi rồi?”

Hả? Không đủ sao? Khương Việt nghĩ thầm trong lòng nhưng không dám nói ra.

Cuối cùng Khương Việt vẫn phải lục lọi trong nhẫn trữ vật một hồi mới gom đủ Long Huyết thạch, Hàn Băng ngàn năm, Quá Hư linh chi và mấy thứ bảo vật khác nhưng còn chưa được một nửa trang đầu.