Ba người Khương Việt đi xa, Thẩm Tinh và Huyền Lăng lập tức đồng thời mở miệng nói:
“Chắc không phải sư muội muốn tìm đạo lữ đâu nhỉ?”
“Chắc không phải sư muội muốn song tu đâu nhỉ?”
Dứt lời hai người liếc nhau, toàn thấy được sự không tán đồng trong mắt đối phương... Nhưng Lý Thanh Hành thật ra đứng ở một bên khác chậm rì rì phe phẩy cây quạt nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Tiểu sư muội nhà họ đã chịu quá nhiều khổ nhiều năm như vậy, tu vi lại không tiến bộ, cho dù là vì tu vi hay muốn tìm một người làm bạn đều rất hợp lý, Lý Thanh Hành hắn giơ hai tay đồng ý.
Hai người kia sao lại thế này, sao lại có dáng vẻ lo lắng sốt ruột như vậy?
Nói tiếp tuy tu sĩ song tu cũng không ít, nhưng rốt cuộc chuyện này làm người khác cảm thấy mấy kẻ này không phải là chính đồ, về tình cảm chưởng môn và tam sư muội lo lắng cũng có thể tha thứ, hắn đến mở mang hai người một chút, nghĩ đến đây Lý Thanh Hành mở miệng nói: “Tiểu sư muội đã cơ khổ nhiều năm, hiện giờ có tâm tư như vậy nhìn qua cũng bình thường.”
“Cũng không phải nói như vậy không tốt, tiểu sư muội có tâm tư như vậy chúng ta thật sự vui vẻ.” Khuôn mặt tròn tròn của Thẩm Tinh nhăn thành một mẻ bánh bao nói.
“Ngươi xem ngươi đây giống dáng vẻ vui vẻ sao?”
“Chỉ là ta cảm thấy việc tìm đạo lữ mà qua loa như vậy được sao, tiểu sư muội là trưởng lão phái ta, thân phận mấy người này hơi kém.” Mặt Thẩm Tinh nhăn thành một đống giống như bánh bao nhìn chằm chằm tiếp tục nói.
Ngây ra một hồi nàng giống như đang thuyết phục mình, tự thực hiện logic hợp lý hóa với mình, mặt đang nhăn thành bánh bao mới dãn ra một ít mở miệng nói: “Nhưng mà tìm những người tu vi thấp như này cũng không tồi, bọn họ chắc chắn đều nghe tiểu sư muội!”
Lý Thanh Hành: “...”
“Vậy chưởng môn sư huynh ngươi nhíu mày làm gì?”
Huyền Lăng cũng sờ sờ chòm râu không tồn tại: "Hiện tại ta suy nghĩ nếu đi tìm Hợp Hoan Tông muốn công pháp song tu có thể được chia mấy phần.”
Lại nhìn hướng ba người Khương Việt rời đi mà mày càng nhíu chặt vài phần: "Nếu biết sớm là như vậy thì lần trước đã không làm phiền lão thất phu của Hợp Hoan Tông, khiến quan hệ hai bên căng như dây đàn như vậy, giờ mở miệng nói muốn cũng không được.”
Lý Thanh Hành: “...” Được, hai người các ngươi thật ra đều nhìn xa trông rộng hơn ta, xấu hổ không bằng.
Khương Việt không biết các sư huynh sư tỷ nàng ở sau lưng thế mà tốn nhiều tâm tư như vậy, nàng mang theo hai đồ đệ mới nhận vui rạo rực trở về núi.
Khi nhìn thấy bóng dáng gầy yếu ở trong viện xa xa, tâm trạng tốt đẹp của Khương Việt liền mất một nửa.
Những ngày gần đây chẳng phải Lăng Trạch đều đang ở trong phòng luyện công sao, lúc này không nên đứng ở trong viện mới đúng chứ? Giờ đi qua thật xấu hổ!
Thế mà Khương Việt lại có cảm giác hoảng loạn khi vứt bỏ Lăng Trạch tìm nam nhân khác, đáng chết! Nhưng mà suy nghĩ lại, nàng là một trưởng lão, nhận đồ đệ là việc rất bình thường, mang theo nam nhân khác, phi, đệ tử khác trở về thì chắc là Lăng Trạch có thể hiểu được nỗi lòng của nàng nhỉ... Có thể nhỉ…
Trong lòng Khương Việt: Ngươi xem ta đã tìm đệ tử khác rồi, ta sẽ không hại ngươi nữa đâu.
Trong lòng Lăng Trạch: Ngươi hại ta một lần còn chưa đủ sao, hiện tại ta hết giá trị, ngươi liền muốn đi hại người khác.
Cứ như vậy hai người mang ý xấu trong lòng đυ.ng mặt nhau ở viện.
“Đây là hai đồ đệ mới thu của vi sư hôm nay.” Khương Việt cười gượng gạo: "Đây là đại sư huynh của các con.”
Lục Cảnh và Tiêu Bẩm đều ngoan ngoãn vấn an: “Chào đại sư huynh.”
“Thôi đi, cái danh đại sư huynh này ta không dám nhận đâu.” Lăng Trạch nhướng mày, liếc mắt nhìn Khương Việt, trong mắt mang theo một ý khó tả.
Khương Việt cười càng gượng gạo: "Ha ha, cái kia, hôm nay tâm trạng đại sư huynh các con có lẽ không tốt, vi sư mang các con đi chỗ khác dạo chơi nhé..."