Tiên giới không có lịch ngày, hoa sen không có kỳ tàn.
Dần dần, Ngư Thanh Chỉ lĩnh hội được diệu pháp tu tiên, mỗi ngày lượn lờ trong hồ sen, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt phiên bản nâng cao, đói thì nhảy lên ăn vài cánh hoa sen, cũng không đến nỗi nhàm chán.
Hoa sen trong hồ này rất kỳ diệu, dù bị nàng cắn mất cánh hoa, cũng sẽ mọc lại ngay lập tức.
Một ngày nọ, Ngư Thanh Chỉ đang nằm nghỉ ngơi dưới lá sen một cách buồn chán.
"Ầm!"
Một vật nặng từ trên trời rơi xuống, nước bắn tung tóe làm đổ lá sen và hoa sen trên đầu Ngư Thanh Chỉ, nàng cũng bị lá sen đột nhiên đổ xuống đè choáng váng.
Ngư Thanh Chỉ nhanh chóng chui ra từ dưới lá sen, lòng hiếu kỳ thôi thúc nàng bơi về phía hiện trường vụ án, vừa bơi vừa tự an ủi mình -
Đây là Vân Lâu cung, ngoài Tôn Ngộ Không vẫn chưa ra đời, sẽ không có yêu quái nào dám xông vào đây.
"Ùm" một tiếng, một thiếu nữ xinh xắn mặc váy trắng như tuyết chui ra từ hồ sen, cơ thể nàng đè cong lá sen bên cạnh, nàng lắc lắc nước trên đầu, tức giận nói: "Tố Nga đáng ghét, dám đánh lén ta!"
Ngư Thanh Chỉ đoán ra từ lời nói và trang phục của thiếu nữ, nàng hẳn là Thỏ Ngọc.
Một năm rồi, cuối cùng nàng cũng gặp được thần tiên khác ngoài Na Tra và Ân phu nhân, Ngư Thanh Chỉ vô cùng tò mò và phấn khích, nhanh chóng bơi đến bên cạnh nàng ấy, mắt không chớp nhìn nàng ấy.
"Cá chép nhỏ?" Sau khi lắc khô tóc, Thỏ Ngọc chú ý đến con cá chép đỏ trước mặt, màu sắc và dáng vẻ của nó cực kỳ đẹp, khiến người ta thích thú.
Ngư Thanh Chỉ gật đầu đáp lại, vui vẻ dùng đuôi vẫy nước.
"Đáng yêu quá." Thỏ Ngọc bị hành động vẫy nước của cá chép làm cho thích thú, chậm rãi đưa tay nâng nó lên, động tác vô cùng dịu dàng, "Ngươi là cá của nhà ai vậy? Có muốn cùng ta về Quảng Hàn cung không?"
Quảng Hàn cung tĩnh lặng vắng vẻ, nàng ấy mỗi ngày đều phải giã rất nhiều thuốc, quan trọng là còn phải chịu đựng Tố Nga gây sự.
Đối mặt với vị tỷ tỷ đáng yêu dịu dàng, Ngư Thanh Chỉ rất động lòng, nhưng nàng không thể đi cùng nàng ấy.
Đang định lắc đầu từ chối, một giọng nói vang lên giữa không trung -
"Nhà ta."
Giọng nói thiếu niên trầm thấp lạnh lùng, lại mang theo vài phần tùy ý và trong trẻo đặc trưng của tuổi trẻ.
Cơ thể Thỏ Ngọc cứng đờ, máy móc ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên đang lơ lửng trên không, lúc này hắn đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng.
"Na Tra?" Thỏ Ngọc giật mình.
Cùng Tố Nga đưa thuốc trở về, hai người bọn họ xảy ra tranh chấp trên không trung, cuối cùng đánh nhau một trận, Tố Nga nhân cơ hội đánh lén, nàng ấy bị đánh rơi xuống hồ sen này.
Na Tra là tân thần đến từ Linh Sơn, lúc rảnh rỗi nàng ấy nghe các tiên nữ khác nói, Na Tra rất hung dữ, ai làm hắn không vui, dù là nam tiên hay nữ tiên, đều sẽ bị hắn đánh cho một trận.
Thỏ Ngọc đột nhiên phản ứng lại, Tố Nga xảo quyệt kia chắc chắn là cố ý, cố ý đánh nàng ấy đến địa bàn của Na Tra, muốn nàng ấy bị đánh!
Nghĩ đến đây, Thỏ Ngọc tức đến nghiến răng, hận không thể tìm Tố Nga đại chiến tám trăm hiệp.
Tuy nhiên, việc cấp bách hiện tại vẫn là Na Tra, Thỏ Ngọc co được dãn được, lập tức cười xin lỗi, rồi kể lại ân oán giữa mình và Tố Nga cho hắn nghe.
Ngư Thanh Chỉ nghe say sưa.
Giọng nói Thỏ Ngọc mềm mại đáng yêu, lời lẽ lại rất mạch lạc, không giống như đang kể chuyện của mình, mà giống như một câu chuyện ly kỳ hấp dẫn.
"Tố Nga kia tự cho mình là thông minh, lại không ngờ ta còn cao tay hơn, nhốt nàng ta vào..."
"Kể đủ chưa?" Na Tra nhíu mày ngắt lời nàng ấy, "Ngươi lợi hại như vậy, sao lại bị nàng ta đánh xuống ao sen? Ta không có thời gian nghe ngươi kể chuyện, còn không mau ra khỏi nước!"
Bị ngắt lời, Thỏ Ngọc cũng không tức giận, nhẹ nhàng nhảy lên đám mây, váy trắng bay phấp phới theo động tác của nàng ấy, dưới ánh sáng chiếu rọi lấp lánh, như sống dậy.
Ngư Thanh Chỉ nhìn Thỏ Ngọc tiên tử trên tường vân, lại cúi đầu nhìn đầu cá phản chiếu trên mặt nước, ghen tị đến muốn khóc.
"Tam thái tử, cáo từ."
Nói xong cũng không đợi Na Tra đáp lại, Thỏ Ngọc liền cưỡi mây về Quảng Hàn cung tìm Tố Nga tính sổ.
Tính tình Na Tra cũng không tệ như đám tiên nữ kia nói, cùng lắm là giọng điệu nói chuyện không tốt thôi, vừa rồi cũng không có ý định ra tay với nàng ấy. Tuy nghĩ vậy, nhưng bảo Thỏ Ngọc đến đó lần nữa, nàng ấy từ chối.
Tiếc cho cá chép nhỏ, nàng ấy thật lòng muốn nuôi nó.