Mưu Nguyệt

Chương 20: Phạt chép cung quy

Nhưng mà, công chúa nói đúng, Từ Giang Dao đúng là vì có người khác ở đó, vừa rồi mới nói như vậy.

Nếu không thì, tay hắn sẽ chỉ hung hăng bóp cổ nàng, rồi nói với nàng —— Sao cô còn chưa đi chết đi!

Bạn bè gì chứ, tự hạ thấp mình gì chứ, đều là hắn nói cho người khác nghe thôi.

"Phương Quý phi đến ——" Lúc nàng đang thất thần, phía sau đột nhiên vang lên tiếng thông báo vang dội khắp nơi của công công.

Tiếp đó, một tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng cười yêu kiều càng rõ ràng hơn một chút. Cùng với đó là, một mùi hương hoa quế nồng nặc.

Lẫn trong không khí còn có mùi hương của các loài hoa khác, truyền đến chóp mũi, ngọt đến phát ngấy, giống như rơi vào trong vại hoa quế vậy.

"Hoàng thượng~ Thần thϊếp đến muộn rồi." Một người phụ nữ mặc bộ hoa phục màu hồng đi vào trong đình.

Tất cả cung nữ có mặt tại đó đồng loạt hành lễ phúc thân, đồng thanh hô: "Tham kiến Quý phi nương nương."

"Quý phi nương nương cát tường." Công chúa đứng dậy, tay phải đặt lên vai trái, hơi cúi người.

Phương Quý phi có dáng người thon dài, nhưng xương cốt lại rất mềm mại, xoay người lại giống như một con rắn, mị lực tràn đầy: "Trường Ninh cũng đến rồi."

Giọng nói như mang theo thứ gì đó câu hồn, khiến tim người nghe không khỏi rung lên.

Còn có đôi mắt của bà ta, đuôi mắt sẫm màu hơi xếch lên, lông mi dày rậm, vừa đen vừa dài, trong con ngươi tựa như chứa đựng làn nước mùa thu, ánh mắt dịu dàng trong trẻo, giống như một đóa hoa đào đẫm nước.

Còn cặp lông mày dáng viễn sơn của bà ta, vừa nhìn đã biết là dùng loại bột vẽ mày Loa tử đại thượng hạng vẽ ra, vừa đậm vừa dày, đường nét giống như một ngọn núi nhô lên thoai thoải, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Ngày thường rõ ràng là sống rất tốt.

Cát Nguyệt nhất thời nhìn đến ngây người, đến lễ nghi cũng quên mất, thầm nghĩ trên đời này lại có mỹ nhân như vậy.

Phương Quý phi cong ngón tay thon dài ở giữa lên, khẽ chạm vào viên trân châu trắng muốt trên cây trâm vàng cài giữa mái tóc đen, đột nhiên nhướng mắt lên, đáy mắt trầm xuống, như hoa đào trong đêm tối, nhìn về phía Cát Nguyệt.

Cát Nguyệt lập tức hoàn hồn, chậm một nhịp hành lễ phúc thân, vấn an nói: "Quý, Quý phi nương nương vạn phúc kim an!"

"Nha đầu không có giáo dưỡng." Phương Quý phi bĩu môi, lẩm bẩm một câu, hạ tay xuống, rồi lắc đầu, những chuỗi ngọc trên đầu va vào nhau kêu leng keng, đi về phía Hoàng thượng.

"Hoàng thượng~ Thần thϊếp trang điểm sửa soạn mất chút thời gian, không cẩn thận nên mới đến trễ, Hoàng thượng sẽ không trách tội thần thϊếp chứ?"

Phương Quý phi vịn vai Hoàng thượng, thuận thế ngồi vào lòng ông ta , đầu nhẹ nhàng tựa vào l*иg ngực, cọ tới cọ lui.

Cát Nguyệt kinh ngạc đến sắp rớt cả cằm, vội vàng nhìn sang Hoàng hậu. Phi tần có thể hành động như chốn không người đến mức này sao?

Quả nhiên, Hoàng hậu lúc này cả người lưng đều thẳng tắp, cung nữ đứng cạnh bà cúi đầu, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.

Hoàng hậu tức giận rồi.

"Hoàng thượng, hôm nay các thế gia quý tộc đều có mặt ở đây." Hoàng hậu nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nhắc nhở.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hoàng thượng dần tắt, ngón tay cái vuốt ve trên má Phương Quý phi một cái rồi trượt xuống, cầm lấy chuỗi hạt phỉ thúy trong suốt lấp lánh trên bàn:

"Đứng dậy trước đi."

"Hoàng thượng~" Phương Quý phi không chịu, lại rúc sâu hơn vào lòng Hoàng thượng, hai chân đung đưa qua lại trong không trung.

"Hoàng hậu nói có lý, nhiều quý gia thế tộc có mặt thế này, ngươi còn giả vờ không nghe thấy sao?"

Nghe vậy, mặt Phương Quý phi đỏ bừng, hoảng hốt tuột khỏi đùi Hoàng thượng, hai tay níu lấy vạt áo ngài, quỳ sát xuống bên cạnh, giọng đẫm nước mắt:

"Hoàng thượng, thần thϊếp sai rồi, thần thϊếp quen rồi, còn tưởng chuyện này là ở Phượng Loan Cung, cầu Hoàng thượng tha tội..."

Hoàng hậu "hừ" một tiếng, nói giọng đầy ẩn ý: "Hoàng thượng ngày thường chiều chuộng Phương muội muội này quá, thành ra khiến nàng ấy càng ngày càng không biết quy củ, thần thϊếp ngày thường sắp không quản nổi nàng ấy rồi."

Hoàng thượng không nói tiếng nào, mân mê chuỗi hạt trong tay, đột nhiên quay đầu nhìn Hoàng hậu, nghiêm túc tự kiểm điểm: "Là trẫm suy nghĩ không chu toàn, khiến Hoàng hậu khó xử rồi."

Hoàng hậu không nói gì. Hoàng thượng lại mân mê chuỗi hạt một lúc. Tất cả mọi người có mặt đều không dám thở mạnh.

"Thế này đi." Hoàng thượng đặt chuỗi hạt lên bàn, lòng bàn tay chống lên đầu gối, nhìn Hoàng hậu nói: "Hôm nay về rồi, để Phương Quý phi chép lại cung quy hậu cung được không? Có thể nguôi giận chăng?"

Hoàng hậu cũng không còn được lý không tha người nữa, hơi cúi người xuống, giọng cũng dịu lại: "Hoàng thượng đã nói vậy rồi, thần thϊếp còn có thể nói gì nữa. Cứ làm theo lời Hoàng thượng đi."

"Rất tốt." Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Hoàng thượng sáng lên, vui vẻ cầm lại chuỗi hạt phỉ thúy từ trên bàn, l*иg vào bốn ngón tay, nhanh chóng mân mê. Rồi không thèm nhìn, lạnh lùng nói với Phương Quý phi đang quỳ sát bên chân: "Ra phía sau ngồi đi."

"Hoàng thượng——" Hốc mắt Phương Quý phi đỏ hoe, Hoàng thượng cũng không để ý đến bà ta. Thái giám bên cạnh cũng đã dời chỗ ngồi của Phương Quý phi ra hàng ghế sau.

Phương Quý phi lau nước mắt, hơi loạng choạng đứng dậy, được cung nữ dìu đỡ, chậm rãi di chuyển ra phía sau ngồi xuống.

"Hoàng thượng xem kìa, vị Ngô gia Đại công tử kia đánh thật là hay." Chưa đợi Phương Quý phi ngồi vững, giọng nói của Hoàng hậu đã vang lên trong không khí.