Không được, Meo Meo không thể ghét ai mà ghét cả tông chi họ hàng như vậy được. Nhìn thấy một cái đại soái ca liền muốn giơ móng vuốt hành hung người ta, rốt cuộc thì Cao tổng là vô tội a~
Ai nha ai nha, lửa giận gì đó không quan trọng, thứ quan trọng giờ là thăng chức, tăng lương! Kiếm tiền!
Còn là tốt Tống Quất ở thời điểm mấu chốt thì cầm lên được mà cũng buông xuống được, hơn nữa cũng có mắt nhìn.
Cô cười chủ động hỏi trưởng phòng Đan: "Trưởng phòng, cô muốn uống cái gì?"
Cô đổi thái độ rất tự nhiên, thay đổi vai trò của bản thân đặc biệt nhanh.
Chung quy thì cô giờ là thư ký của tổng tài, nói cách khác cô chính là chủ nhân thứ hai của văn phòng này, mang đồ uống cho một vị khách quan trọng như trưởng phòng Đan cũng là một phần trong công việc của cô.
Biểu tình của Tống Quất tự nhiên không có một chút ngượng ngùng nào.
Đối với hành động của Tống Quất, trưởng phòng Đan có chút kinh ngạc, nhưng cũng không khách khí: "Tôi uống cà phê Đại Linh Miêu*, Cao tổng thích uống trà Quân Sơn Ngân Châm**."
"Được ạ, xin chờ một lát."
Cao Vũ nhìn thái độ thản nhiên của Tống Quất khóe miệng hơi nhếch lên, duỗi tay ra chỉ: "Gian trà nước là phòng thứ nhất bên phải."
"Cảm ơn Cao tổng." Tống Quất lễ phép cảm tạ, sau đó đi vào phòng trà, duỗi duỗi hai cái móng vuốt, nghĩ thàm từ nay về sau nơi này chính là địa bàn của Mèo béo ta. Miêu sinh rực rỡ sắp từ đây mà giương buồm xuất phát~~
Phòng trà nước của văn phòng tổng tài trang hoàng cực kì độc đáo, cũng không phải là nói có bao nhiêu xa hoa lộng lẫy, mà nơi này dụng cụ rất đầy đủ, phong phú.
Quả thực là cần cái gì là có cái đó, các loại đồ ăn vặt nhiều đến hoa cả mắt, thậm chí là các loại nhãn hiệu nước tinh khiết đến các đủ loại phẩm cấp trà, từ đủ loại đồ uống đến mọi chủng loại cà phê, bất kể muốn uống cái gì cơ hồ đều có thể tìm thấy được ở đây. Nhìn cũng hiểu đây là vì chuẩn bị bất kì sở thích nào của của các vị khách.
Haha, về sau cô sẽ có lộc ăn rồi, con Mèo cam trong lòng vui sướиɠ tính tính.
Tống Quất bắt đầu chuyên tâm pha cà phê Đại Linh Miêu cho trưởng phòng Đan.
Cô có quen một người bạn đồng hương, đối phương cũng là thành viên của miêu nhân đồng minh hội, giống loài chính là Đại Linh Miêu, hay gọi là xạ hương miêu.
Thời điểm không có tiền, vị đồng hương này liền mua cà phê về ăn, sau đó đem hạt cà phê còn nguyên hạt bài xuất ra ngoài, biến thành thứ trước mắt loại cà phê quý nhất thế giới—— cà phê Đại Linh Miêu (là cà phê chồn đó:))
Tên kia dựa vào việc bán cà phê này mà nuôi cả gia đình, ngay cả thời điểm thị trường cà phê xuống dốc, thì vẫn thu vào được mấy trăm dola mỗi tháng.
Cái loại năng lực trời cho chỉ cần ăn ăn là có thể kiếm được tiền này mèo béo thực sự vô cùng hâm mộ.
Nhưng mà Mèo cam tới giờ vẫn không hiểu vì sao, con người lại thích cái thứ đồ mà đã được bài tiết ra như vậy.
Đồng hương nhấp một ngụm trà, vẻ mặt thần bí mà nói cho cô: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu được đâu, cái thứ này có nhiều công dụng tốt lắm, có thể kích phát ra...công hiệu tìиɧ ɖu͙©~~~~". Nói xong còn nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Tống Quất nghĩ tới đâu, cuối đầu nhìn cốc cà phê của trưởng phòng Đan.
Chẳng lẽ --trưởng phòng mỹ nữ ở phương diện kia có vấn đề gì không ổn?
Mèo cam tránh ở trong phòng trà nước hư hỏng cười trộm.
Tống Quất để tách trà thơm ngon cùng ly cà phê lên một cái khay tinh xảo xinh đẹp, ổn định vững chắc bưng ra văn phòng.
Đáng tiếc trưởng phòng Đan từ đầu tới cuối cũng không nhìn ly cà phê cô pha lấy một cái, chỉ cùng tổng tài nói cười mấy câu liền rời đi.
Thời điểm sắp đi ra đến cửa cô như đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nhìn Tống Quất phân phó: "Chút nữa cô đến văn phòng tôi một chuyến."
"Vâng, trưởng phòng."
Trưởng phòng Đan đóng cửa lại rồi rời đi, Cao Vũ chỉ vào ghế sofa đối diện, nhìn Tống Quất nói: "A Quất, em ngồi lại đây ngồi. Ừm, tôi có thể gọi em như vậy được không?"
"Đương nhiên có thể." Tống Quất cười cong mắt, nghĩ thầm phát tiền lương cho Mèo chính là ông chủ anh, anh gọi Mèo là cái gì thì Mèo cam cũng không có ý kiến gì hết.
"Vậy tốt." Cao Vũ tâm tình tự nhiên tốt lên một chút, cười nói: "A Quất, em ngồi xuống chúng ta nói chuyện một chút."
Nói chuyện? Chẳng lẽ ông chủ anh muốn đổi ý? Không muốn thăng chức cho mèo nữa? Không tăng lương nữa? Không thể nào ——
Tống Quất có chút thấp thỏm mà ngồi ngay ngắn trên ghế mà ông chủ chỉ, một chút xê xích cũng không dám sợ khiến ông chủ không vui.
Cao Vũ thấy cô ngồi cứng đờ trên ghế có phần quá mức cẩn thận, để giảm bớt căng thẳng cho cô liền khen ngợi cô trước một vài lời.
"Tôi biết em là người nghiêm túc trong công việc mà mình phụ trách, kỹ thuật chuyên môn cũng không tồi chút nào, làm ở công ty cũng đã gần 7 năm mà chỉ bình bình một chức danh kỹ sư cao cấp."
Tống Quất được khen đến mức có chút ngượng ngùng, vội vàng khiêm tốn nói: "Đều là chức trách phải làm của tôi, không gánh nổi ông chủ tán dương như vậy đâu ạ."
Cao Vũ cong cong khóe miệng, "Em không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, kiên định làm việc, càng cũng không kéo bè kéo phái, đương nhiên là nên được khen ngợi rồi."
Anh liếc mắt qua ly cà phê mà trưởng phòng Đan chưa động qua chút nào, cầm tách trà Quân Sơn Ngân Châm của mình lên uống một ngụm, mỉm cười nói: "Trà pha không tồi."
Tống Quất nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn Cao tổng khen ngợi."
Mèo béo không chỉ cảm nhận được hảo ý của tổng tài, đồng thời cũng nhạy bén bắt được tin tức mà tổng tài vô tình lộ ra.
Anh thế mà lại tán thưởng mình "không kéo bè kéo phái", những lời này có ý gì?
Cao Vũ buông tách trà xuống, lại nói: "Vị trí trợ lý đặc biệt của tôi có chút bất đồng so với những người khác, công việc của em thực ra tương đối đơn giản, viết bản thảo diễn thuyết, sửa sang lại các tư liệu gì đó đều có thể thư ký làm. Mà em, thời gian của em đều thuộc về tôi."
Cái gì là gọi thời gian của em đều thuộc về tôi cơ!? Aaaaaaa——
Có thể hay không nói chuyện thật tốt không?
Tai Tống Quất có chút đỏ lên, nhưng cô cũng không có xù lông lên, bởi vì đoán chừng cau nói kia Cao tổng tuyệt đối không ý chiếm tiện nghi của cô.
"Cao tổng ngài yên tâm, tuy rằng tôi chưa từng làm qua công việc của trợ lý, khả năng cần một đoạn thời gian để làm quen nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng... quản tốt mắt, tai với miệng của mình."
Bởi vì quá mức để ý câu nói trước của ông chủ, Tống Quất đột nhiên nhanh trí bỏ thêm một câu đảm bảo vào phía sau.
Cái chức vị trợ lý đặc biệt của tổng tài này khác biệt với các cương vị khác bởi vì phần lớn thời gian đều ở cạnh ông chủ, những thứ tiếp xúc mắc kệ là công việc hay là sinh hoạt cá nhân thì so với người khác thì đều nhiều hơn rất nhiều.
Cho nên so với năng lực có mắt nhìn, có tài hoa, có sáng kiến, có khát vọng linh tinh thì trung thành mới là tối quan trọng.
Meo Meo quả nhiên không hổ là động vật nhạy bén, cô đối với việc đoán được cảm xúc của Cao Vũ cực kì đúng, thậm chí còn ở vô tình chọc trúng được chỗ mà Cao Vũ để ý nhất.
Biểu tình Cao Vũ rõ ràng vui vẻ hơn mấy phần, "Về sau không cần khách khí như vậ, chúng ta đều là người tầm tuổi nha, tương lai còn một đoạn thời gian dài làm việc cùng nhau, xưng hô ngang hàng là được rồi."
Ngụ ý chính là Tống Quất cô đã thông qua phỏng vấn, mà cô đối với vị trợ lý đặc trợi mới này cũng rất vừa lòng, nguyện ý cho cô cơ hội thử việc.
"Vâng."
Tống Quát ngoài miệng đáp ứng trong lòng lại nghĩ không không dám, tổng tài người ta xưng hô như vậy thì còn có thể gọi là bình dị gần gũi, chính mình thực sự làm như vậy thì không phải là quá không biết trên dưới.
Cùng lắm thì về sau từ ngữ dùng có thể tùy ý một chút, nhưng thái độ nhất định phải cũng kính, cũng không thể không phân biệt lớn nhỏ, vứt bỏ đi một công việc lương cao khó có được như vậy.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, thời điểm mà Tống Quất chuẩn bị rời văn phòng, Cao Vũ hơi hơi nhăn mày đột nhiên gọi cô: "A Quất, trước kia có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi?"
Hả?
Tống Quất trừng lớn đôi mắt tròn xoe, mặt đầy kinh ngạc: "Cao tổng, chúng ta chưa gặp mặt nhau bao giờ cả."
Phải vậy không?
Cao Vũ nhìn chăm chú vào bóng dáng Tống Quất rời đi, trầm mặc hai giây, như là đang nhớ lại điều gì.
-------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Mèo cam không có nhận ra chủ nhân tiểu ca ca là bởi vì tức giận dẫn đến ký ức bị rối loạn.
---------------------------------------------------------------------
*cà phê Đại Linh Miêu: Hay còn gọi là Kopi Luwak / cà phê cầy hương, là một loại cà phê bao gồm quả cà phê đã tiêu hóa một phần, đã được cầy hương châu Á ( Paradoxurus hermaphroditus ) ăn và thải ra ngoài . Quả cà phê được lên men khi chúng đi qua ruột cầy hương, và sau khi thải ra ngoài cùng với các chất thải khác, chúng được thu thập. Cách gọi quen thuộc là cà phê chồn (Yeah, thông tin này là do editor kiếm được trên mạng, chỉ mang tính chất tham khảo thôi nhe~)
**Quân Sơn Ngân Châm là loại trà vàng nổi tiếng nhất ở Trung Quốc và trong lịch sử là một loại trà cống triều đình xưa. Trà được sản xuất trên hòn đảo Quân Sơn ở hồ Động Đình, đây là một hồ lớn, phía Đông Bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc và là hồ điều hòa của sông Dương Tử.