Bùi Tuấn Đạt muốn cõng Diêu Thiến rời đi, bị Tiết Tình Vũ ngăn lại.
"Diêu Thiến sau này còn phải lấy chồng, chuyện vào Tú Y Các vốn không thể để lộ ra ngoài. Ngươi là đại nam nhân, nam nữ hữu biệt, vẫn là để một hoạn quan như ta làm đi."
Bùi Tuấn Đạt đã không nhớ nổi hôm nay bị Tiết Tình Vũ dọa bao nhiêu lần rồi, sao trước đây không phát hiện ra Tiết Chưởng Ấn lại là người tỉ mỉ đến vậy nhỉ?
Tiết Tình Vũ cõng Diêu Thiến lên lưng, lần nữa thầm phục sức lực của nguyên chủ. Bùi Tuấn Đạt dẫn đường phía trước, đi được nửa đường thì Diêu Thiến tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Tình Vũ liền giãy giụa đòi xuống.
"Sao lại là ngươi?" Đáy mắt Diêu Thiến tràn đầy hận thù đối với Tiết Tình Vũ.
Bùi Tuấn Đạt đỡ lấy Diêu Thiến: "Là Tiết Chưởng Ấn bỏ ra một nghìn lượng chuộc cô về đấy. Cô đã tỉnh rồi thì tự mình đi về phủ đi."
Diêu Thiến không chịu: "Ta khó khăn lắm mới trốn ra được, sao có lý nào lại quay về?"
"Vậy cô muốn thế nào? Quay lại Tú Y Các tuyệt thực tự vẫn ư?" Tiết Tình Vũ tức không chịu nổi, thành Trừ Châu người chết đói đầy đường, bá tánh đều đang cầu sống, mấy vị tiểu thư này lại chỉ toàn tìm đường chết, nỗi hận thù phải chịu làm sao bằng một phần vạn của nguyên chủ!
Bùi Tuấn Đạt đỡ Diêu Thiến: "Ngoan, về phủ trước đã, dưỡng tốt thân thể rồi hãy nói."
Diêu Thiến đẩy Bùi Tuấn Đạt ra, loạng choạng rồi ngã sõng soài trên đất. Tiết Tình Vũ ngăn Bùi Tuấn Đạt đang định tiến lên.
"Mặc kệ nàng ta!"
"Nhưng Diêu Thiến, cô đừng quên, cảnh tượng cha cô, huynh trưởng cô, chủ mẫu cô vì bảo toàn hai chị em cô mà tự vẫn trước mặt mọi người! Huynh trưởng cô trước khi chết đã nắm chặt ống quần ta, nói cô chỉ là phận nữ nhi, hoàn toàn không biết gì về chuyện của Diêu gia!"
"Còn nữa, từng người các cô, có thật sự hiểu gia tộc của mình không? Bọn họ có thật sự hoàn toàn trong sạch không? So với những người thật sự chết oan uổng, các cô có tư cách gì mà tự oán tự trách hả?"
Tiết Tình Vũ nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Bùi Tuấn Đạt nhìn Diêu Thiến trên mặt đất, rồi đuổi theo Tiết Tình Vũ. Lời Tiết Tình Vũ vừa nói, không phải Bùi Tuấn Đạt chưa từng nghĩ tới. Chỉ riêng chuyện cha hắn ta da^ʍ dật háo sắc, cưới chín người thϊếp cùng vô số vợ kế đã là chuyện ai cũng biết.
Không lâu sau, phía sau vang lên tiếng bước chân ngập ngừng, Bùi Tuấn Đạt quay đầu lại, thấy Diêu Thiến yếu ớt lê bước tiến về phía trước.
Tiết Tình Vũ không quay đầu lại, chân trước vừa bước vào phủ, liền nghe thấy động tĩnh khác thường ở hậu viện, bèn nhanh nhẹn dùng khinh công lao đi.
Màn đêm thăm thẳm, Vô Chu đang lợi dụng ánh trăng, nhét thứ gì đó vào khe tường cách mặt đất ba tấc.
May mà khinh công của nguyên chủ rất giỏi, trước khi Tiết Tình Vũ khống chế được Vô Chu, đối phương hoàn toàn không phát hiện, bắt được cả người lẫn tang vật.
Nhưng tiếng bước chân của Bùi Tuấn Đạt lại rất lớn, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya. Thêm vào đó, đám hạ nhân đều mới đến Tiết phủ không lâu, không lạ giường thì cũng đang trong giai đoạn thích nghi, các môn khách vừa trở về, ai cũng lòng nặng trĩu tâm sự.
Vì thế, khi Tiết Tình Vũ túm cổ áo Vô Chu, lôi người từ hậu viện ra tiền viện, hành lang tiền sảnh đã có không ít người vây xem.
Tiết Tình Vũ dứt khoát dùng dây thừng trói chặt Vô Chu, treo ngược lên cành cây cao nhất.
Vô Chu vừa cảm nhận sự đau đớn do máu dồn lên não, vừa gào khóc: "Tiết Chưởng Ấn, là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà! Ngài xem tờ giấy kia đi, không có gì cả! Nô tài từ nhỏ đã bị trong nhà bán vào cung, khó khăn lắm mới có cơ hội được điều đến Tiết phủ, ra khỏi cung rồi, muốn báo bình an cho người nhà thôi."
"Ồ?" Tiết Tình Vũ dùng ánh trăng xem xét tờ giấy, quả thật không có nội dung gì, chỉ có góc dưới bên phải vẽ một đóa hoa phù dung.
Nhớ đến tình tiết trong các phim cung đấu và quyền đấu, Tiết Tình Vũ đốt mồi lửa, hơ tờ giấy trên đốm lửa. Không lâu sau, chữ viết ngay ngắn hiện ra.
"Hôm nay năm nam hai nữ về phủ, có nhiều tranh chấp, có thể lợi dụng." Tiết Tình Vũ đọc từng chữ từng câu, Vô Chu lòng như tro tàn.
Tiết Tình Vũ quay người lại, ra vẻ vừa mới nhìn thấy mọi người. Lê Hoa Lạc rút khỏi vỏ, tay nâng kiếm rơi, Vô Chu rơi từ trên cao xuống, toàn thân co giật, máu chảy thành dòng, rất nhanh đã không còn động tĩnh, chỉ còn đôi mắt cá chết nhìn trừng trừng về phía trước.
"A—" Diêu Chi nhát gan hét lên lùi lại, được Diêu Thiến một tay đỡ lấy.
Tiết Tình Vũ nói từng chữ một: "Nếu mọi người đã ở đây cả, có vài lời cần phải nói thẳng."
"Ta không cần biết các ngươi đến từ đâu, sau lưng là ai, lòng dạ thế nào. Nếu có người nhà bị khống chế, có thể báo ngay cho ta biết, ta sẽ hết lòng giúp đỡ. Nhưng nếu giống như Vô Chu, ăn cây táo rào cây sung, thì đừng trách ta trở mặt vô tình!"
"Tối nay nếu các ngươi muốn đi, ta sẽ cho đủ lộ phí. Kể cả các vị đến từ trong cung, nếu muốn đi, ta sẽ giúp các ngươi vào cung chuộc thân, cho các ngươi đoàn tụ với gia đình. Tết Nguyên Đán sắp đến, ta thực sự không muốn Tiết phủ lại gặp họa đổ máu."
"Nhậm chức ba năm, trung bình mỗi năm ta điều tra một gia tộc lớn, chưa bao giờ chọn ra tay vào dịp lễ tết!"
"Nhưng nếu qua tối nay các ngươi không đi, quyết định ở lại, thì tất cả phải an phận cho ta! Nếu không, sẽ không được chết nhẹ nhàng như Vô Chu đâu!"